Chương 34: (Vô Đề)

Cận Việt Tứ Hào.

Một trong những căn hộ sang trọng bậc nhất Lăng Thành, nằm ngay khu vực trung tâm. Những vị trí đẹp nhất trong tòa nhà không bao giờ được bán ra ngoài, mà chỉ dành cho các nhân vật có máu mặt.

Lê Đường dạo một vòng, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Bồn tắm rộng đến mức có thể bơi. Những chiếc sườn xám chuyển từ Bắc Thành về, lúc trước từng chất đầy khách sạn, giờ chỉ vừa đủ lấp đầy một phòng riêng dành cho bộ sưu tập này. Thậm chí vẫn còn chỗ để bổ sung thêm.

Bức tường kính khổng lồ, tầm nhìn hoàn hảo để ngắm cảnh và sao trời. Ban công rộng, có thể nằm dài thưởng thức không khí ngoài trời.

Bây giờ còn hơn hai tháng nữa mới đến mùa hè.

Lê Đường giơ hai tay tính nhẩm, cô cần hoàn thành hai mươi bức tranh. Theo tốc độ bình thường, mỗi bức mất khoảng hai đến ba ngày, vừa khớp!

Nhất định phải làm một lần trên ban công rồi mới chấm dứt hợp tác với Khương Lệnh Từ!

Đó chẳng phải cũng là một trải nghiệm đáng nhớ của cuộc đời sao?

Lê Đường ngồi phịch xuống chiếc sofa da thật, trong đầu lại hiện lên một suy nghĩ: Màu đen à… nếu nhỏ vài giọt siro trắng lên, chắc chắn sẽ rất nổi bật.

Chậc… Khoan đã… hình như thiếu thiếu gì đó…

Cả đêm cô không ngủ, lại vừa trải qua quá trình chuyển nhà, sự mệt mỏi đã hằn rõ trong ánh mắt của thiếu nữ.

Đột nhiên, cô nhớ ra:

"Khương Lệnh Từ đâu rồi?"

Người bạn cùng nhà to đùng của cô đâu? Người đêm nay cùng giường, chung chăn đâu mất rồi?

Đàm Du khẽ ho một tiếng:

"Vì một số lý do đặc biệt, Khương tiên sinh có thể sẽ dọn đến trễ vài ngày."

Chẳng phải đã nói là một ngày sao?

Sau khi vết thương trên lưng bị rách, Khương Lệnh Từ lên cơn sốt cao ngay trong đêm, nên đương nhiên không thể tuân thủ đúng hẹn một ngày với Lê Đường.

Lần tiếp theo Lê Đường gặp lại Khương Lệnh Từ đã là ba ngày sau.

Cô vừa định nổi giận, Khương Lệnh Từ đã đứng trước cửa, vươn bàn tay thon dài như ngọc, đưa cho cô một chiếc hộp trang sức bằng gỗ chạm trổ tinh xảo.

Không hổ là con trai giống mẹ, y như lần trước khi bà Tần tặng quà, cũng trực tiếp đưa ngay trước mắt cô, sợ cô không nhìn thấy vậy.

Lại là quà xin lỗi?

"Bản tiểu thư không phải người dễ bị mấy món quà vặt mua chuộc đâu." Lê Đường khoanh tay, không nhận lấy.

Khuôn mặt xinh đẹp xìu xuống, rõ ràng viết đầy chữ: Tôi đang rất không vui, mau dỗ tôi đi.

Nhưng khóe mắt cô vẫn lén liếc Khương Lệnh Từ. Cô nhận ra, mới mấy ngày không gặp, dường như anh gầy đi một chút.

Không biết là do ánh đèn hay do ảo giác, nhưng sắc môi anh không còn đỏ rực như trong video đêm đó, chỉ còn là một màu hồng nhạt như hoa anh đào. Ngay cả làn da vốn trắng ngần, bây giờ cũng mang theo một vẻ xanh xao, như phủ lên một tầng sương mỏng.

Rõ ràng hôm nay thời tiết rất đẹp.

Dường như Khương Lệnh Từ không cảm nhận được gì, thuận theo ý cô, mở hộp trang sức ra.

Đây là quà đáp lễ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!