Chương 33: (Vô Đề)

[Thầy Khương, anh có cần giúp không? Ví dụ, tôi lồ ng tiếng cho anh nhé? Haiz, đã lâu không làm rồi, chẳng biết kêu thế nào nữa, phải làm sao đây?]

Qua màn hình, ánh mắt thâm sâu khó lường của Khương Lệnh Từ chậm rãi lướt qua gương mặt cô.

Lê Đường vốn đã có khuôn mặt xinh đẹp, sống mũi cao, đôi mắt long lanh như phủ sương, ngay cả đôi tai cũng tinh xảo và đẹp đẽ. Khi cô làm biểu cảm vô tội, trông hệt như một tinh linh nhỏ đang tắm mình trong ánh trăng.

Nếu không tận tai nghe thấy, chẳng ai có thể tin rằng những lời trắng trợn và táo bạo này lại thốt ra từ đôi môi đỏ mềm mại như cánh hoa ấy.

Giây tiếp theo, giọng nói trầm khàn, quyến rũ của người đàn ông đột ngột vang lên: [Vậy sao? Rõ ràng em mới là người cần giúp đỡ.]

[Hửm?]

Hàng mi dài ướt át của Lê Đường khẽ nâng lên, ánh mắt sau làn hơi nước ửng sắc hồng nhàn nhạt. Khi cô hé môi vì kinh ngạc, đầu lưỡi hồng nhạt ẩn hiện cùng hàm răng trắng nõn, đẹp đến động lòng người.

Khương Lệnh Từ nhớ rõ, mỗi khi hôn cô, đến lúc không chịu nổi, cô sẽ ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi ra, để anh có thể dễ dàng ngậm lấy mà không phải xâm nhập quá sâu vào cổ họng mong manh của cô.

Mỗi khi đắm chìm trong cơn mê loạn, cô sẽ cất giọng kéo dài, vừa mơ hồ vừa ngọt ngào gọi tên anh, hoặc tùy ý gọi thầy, gọi anh.

Khi mái tóc vô tình lướt qua cổ anh, cô sẽ nghịch ngợm quấn một lọn lên, trêu chọc yết hầu anh. Nếu bị giữ chặt cổ tay, cô sẽ lập tức ngoan ngoãn buông ra nhận lỗi.

Lúc chủ động thì táo bạo kiêu ngạo, đối với chuyện ấy lại rất thẳng thắn, nhưng khi phát hiện bản thân không chịu nổi, cô lại có thể nhanh chóng mềm xuống, tỏ vẻ ngoan ngoãn nhận thua.

Khương Lệnh Từ điềm tĩnh nói thẳng: [Lê Đường, là em muốn.]

[Tôi muốn?]

Lê Đường lặp lại như thì thầm, cùng lúc cảm giác hơi nóng trong cơ thể như muốn tràn khỏi làn nước ấm, khiến cô vô thức để lộ thêm phần da thịt trên mặt nước.

Hai bầu tuyết trắng thấp thoáng, đường nét hoàn hảo, đẹp đến mức khiến người ta liên tưởng xa xăm.

Hôm nay cô còn dùng sữa tắm bọt màu trắng sữa, càng làm nổi bật làn da mềm mại như đào mật, trông càng quyến rũ mê hoặc.

Hàng mày thanh tú khẽ nhíu lại, cô cẩn thận cảm nhận sự thay đổi của cơ thể, cuối cùng thành thật nói với Khương Lệnh Từ bên kia màn hình: Ừm, tôi muốn.

Khương Lệnh Từ ung dung bước dọc theo hành lang tối tăm hẹp quanh rừng mai, trở về sân nhỏ anh đã sống hơn hai mươi năm.

Giọng anh vang lên trong màn đêm, dường như nhuốm màu mê hoặc: [Em có biết cách không?]

[Biết cách gì?]

Lê Đường ngây thơ nghi hoặc, như thể anh đang chạm đến một khái niệm xa lạ đối với cô.

Khương Lệnh Từ không trực tiếp nói hai từ kia ra, mà chậm rãi thốt lên bốn chữ càng chính xác hơn, từng chữ một rơi xuống: [Tự làm thỏa mãn.]

Nghe bốn chữ ám muội ấy, đôi môi anh đào của Lê Đường khẽ hé mở, hồi lâu sau mới bật ra một câu mơ hồ pha chút chán nản: [Tôi không biết…]

Cô thấy anh trong tình cảnh đó sẽ nảy sinh cảm hứng sáng tác, mà không biết rằng, mỗi lần anh nhìn thấy cô như thế này, anh cũng sẽ nảy sinh h@m muốn chiếm đoạt.

Cơ thể yêu kiều quyến rũ, nhưng biểu cảm lại ngây thơ ngờ nghệch.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, tiếng két khe khẽ vang lên, cửa gỗ trong sân nhỏ cũ kỹ bị đẩy ra…

Giọng người đàn ông nhàn nhạt, bình tĩnh vang lên: Để anh dạy em.

Nhưng thay vì vào phòng ngủ, Khương Lệnh Từ lại bước vào thư phòng. Từ nhỏ anh đã học tập, đọc sách, nghiên cứu giáp cốt văn tại đây.

Một bức tường trong phòng được phủ kín bằng những mảnh giáp cốt văn quý giá cùng vô số tư liệu nghiên cứu. Bức tường còn lại là giá sách chứa đầy những cuốn sách dày nặng.

Khương Lệnh Từ mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, ngồi trên ghế sô pha chính giữa thư phòng. Dưới ánh đèn đọc sách dịu nhẹ nhưng đã bị anh vặn xuống mức tối nhất, gương mặt lạnh lùng, hờ hững của anh hiện lên dưới thứ ánh sáng lờ mờ, phản chiếu trên tấm lưng loang lổ vết máu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!