"Khương Lệnh Từ, tôi đã đồng ý gặp phụ huynh anh sao?"
Lê Đường ngồi ở ghế phụ, khoanh tay trước ngực, khuôn mặt kiêu ngạo nhưng không cam tâm nhìn về phía Khương Lệnh Từ đang lái xe. Sao anh có thể tự ý quyết định như vậy chứ?
Đèn đỏ, Khương Lệnh Từ dừng xe, động tác tao nhã cởi khuy tay áo, gấp tay áo lên hai vòng, để lộ phần cánh tay thon dài, đẹp đẽ.
Giọng anh thản nhiên:
"Muốn sống chung không?"
Ánh mắt Lê Đường rơi xuống cánh tay rắn chắc với đường cơ bắp hoàn mỹ của anh, cùng những ngón tay thon dài đặt hờ trên vô lăng. Không chút do dự:
"Muốn. Nhưng sống chung thì liên quan gì đến gặp phụ huynh?"
Khương Lệnh Từ thản nhiên:
"Ông nội anh biết chuyện chúng ta sống chung, nên muốn gặp em trước."
Bộ não của Lê Đường lập tức hoạt động hết công suất, ông nội Khương đã biết đến sự tồn tại của cô!
Dù sao thì đây cũng là gia tộc danh môn chính thống, không phải xã hội đen, hơn nữa đang ở thời đại văn minh, chắc chắn sẽ không có chuyện thuê người ám sát tiểu yêu tinh dụ dỗ cháu trai cưng của họ. Có lẽ ông cụ muốn anh đưa cô đến để khuyên nhủ, cảm hóa cô hoàn lương thì đúng hơn.
Lê Đường nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, trầm mặc một lúc, cuối cùng miễn cưỡng nói:
"Nhất định phải gặp sao? Không gặp thì không thể sống chung à?"
Đèn xanh sáng lên, Khương Lệnh Từ xoay vô lăng, nhanh chóng lái xe vào một con hẻm cổ kính yên tĩnh, đây là hướng đến khu nhà cũ của nhà họ Khương.
Giọng anh ngắn gọn: Ừm.
Lê Đường nhân lúc xe chạy ổn định, vươn tay kéo tay áo anh:
"Nếu tôi làm hỏng chuyện, anh không được bỏ rơi tôi!"
Ít nhất cũng phải đợi cô vẽ xong hai mươi bức tranh chứ!
Khương Lệnh Từ trấn an:
"Người nhà anh rất dễ gần, họ mong đợi em đến."
Một gia tộc danh môn quy củ bảo thủ, lại mong chờ cháu trai mình đưa
"tiểu yêu tinh tình nhân" về ra mắt?
Ha ha. Anh có thấy chột dạ khi nói câu này không?
Lê Đường chớp mắt, liếc anh một cái đầy lạnh nhạt: Nói hay nhỉ. Rồi nhỏ giọng lầm bầm:
"Lại không phải anh đi gặp phụ huynh."
Khương Lệnh Từ trầm ngâm vài giây, chợt nhớ ra Lê Đường sống lâu dài ở Lăng Thành nhưng vẫn ở khách sạn, lập tức hỏi:
"Người thân của em đâu? Họ không ở Lăng Thành sao?"
Nếu Lê Đường đã gặp người thân anh, vậy anh cũng nên đi gặp người thân cô. Nhưng đầu óc của Lê Đường lúc này đang quay cuồng với viễn cảnh mình và ông cụ Khương giằng co, kéo tóc nhau, vừa nghe câu hỏi của anh, lập tức vô thức thốt ra:
"Em không còn người thân nữa."
Nói xong, cảm thấy câu này không chính xác, cô bổ sung thêm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!