Chương 30: (Vô Đề)

Lê Đường cầm viên thuốc, ngồi xổm bên cạnh thùng rác, chuẩn bị vứt bất cứ lúc nào, cô ngửa mặt lên, giọng đầy thiện ý khuyên bảo Khương Lệnh Từ:

"Thuốc không thể uống bừa, lời nói không thể tùy tiện nghe. Chúng ta phải tin vào khoa học, không nên tin vào thần học. Ai biết được viên thuốc này có phải do Minh Kính đạo trưởng gì đó dùng tro hương với giấy vàng vò thành không?"

Tình cờ đúng lúc ấy, Đàm Du đi tới đưa tài liệu cho Khương Lệnh Từ, nghe vậy, cậu ấy lập tức lên tiếng:

"Y thuật của Minh Kính đạo trưởng vô cùng cao siêu. Trước đây, ông ấy từng được mệnh danh là hàng rào phòng thủ cuối cùng của bệnh nhân nan y, thậm chí còn là một trong những đại sư Trung y quốc gia khóa đầu tiên. Thuốc mà ông ấy kê cho cô, chắc chắn không thể nào là tro hương."

"Đại sư Trung y? Đỉnh cao trong giới Đông y? Sao lại chạy tới cái đạo quán xập xệ đó làm đạo sĩ?"

Đàm Du giải thích:

"Mười lăm năm trước, ông ấy không thể cứu được em trai ruột của mình, từ đó mai danh ẩn tích, không còn tiếp nhận bệnh nhân nữa. Ngược lại, ông ấy lại chuyên tâm nghiên cứu thuật bói toán."

"Y đạo cùng nguồn, mười thầy thuốc thì chín người biết xem tướng, chuyện này cũng bình thường thôi." Khương Lệnh Từ thản nhiên nói:

"Thuốc anh đã cho người kiểm nghiệm rồi, có lợi cho sức khỏe, không hề có hại."

Đàm Du khuyên nhủ:

"Một quẻ của Minh Kính đạo trưởng rất khó cầu, một đơn thuốc lại càng khó có được. Cô Lê có duyên như vậy, vứt đi thì quá đáng tiếc."

Lê Đường chưa bao giờ đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, nhưng Minh Kính đạo trưởng lại là ngoại lệ duy nhất khiến cô thất bại.

Chủ yếu là vì ông ấy lại dám bói ra rằng một người theo chủ nghĩa không kết hôn như cô sẽ lấy chồng trong năm nay, chuyện này thật vô lý!

Nghĩ đến công dụng của đơn thuốc này…

Lê Đường thật sự không tin. Mấy viên thuốc này chẳng lẽ có thể biến một người không tin vào hôn nhân như cô thành kẻ cuồng kết hôn sao?

Nửa tin nửa ngờ, cô quyết định uống thử một viên.

Vì chưa từng uống thuốc viên Đông y dạng này bao giờ, cô bị nghẹn một chút, suýt nữa không nuốt trôi.

Sau khi uống xong, tư tưởng của cô không hề thay đổi, nhưng… di chứng khàn giọng sau cơn sốt lần trước của cô lại khỏi hẳn!

Giọng nói vốn ồm ồm khó nghe nay đã trở lại trong trẻo, êm tai như trước.

???

Vậy nên đây là thuốc trị hậu di chứng của cảm cúm sao?

Lê Đường lại uống thêm một viên: Hừ, đúng là kẻ lừa đảo! Kết quả lại bị nghẹn lần nữa.

Hôm sau, trên đường trở về Lăng Thành, họ ngồi chuyên cơ riêng.

Sau khi máy bay ổn định trên không, Đàm Du cung kính đưa tới một cuốn sổ dày cộp, màu sắc rực rỡ. Lê Đường liếc mắt nhìn, còn tưởng đó là một cuốn tranh ảnh giết thời gian.

Đàm Du lại đưa cho cô một cây bút:

"Sau khi chọn xong, cô chỉ cần đánh dấu vào ô trống bên cạnh là được."

"Nếu có yêu cầu gì, cô có thể ghi chú lại hoặc nói trực tiếp với tôi."

Chọn gì đây? Lê Đường nghi hoặc lật ra vài trang… Mười mấy trang đầu toàn là bất động sản!!!

Cô cứ nghĩ rằng Khương Lệnh Từ muốn cô chọn phòng ngủ, không ngờ anh lại cho cô chọn thẳng một căn nhà.

Lê Đường ngước lên nhìn người đàn ông mặc âu phục sang trọng đang họp trực tuyến cách đó không xa, trong lòng chợt dâng lên một suy nghĩ sâu sắc: Quả nhiên, mình sắp trở thành người đẹp được đại gia giấu trong lầu son rồi sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!