Sống chung?
Nghe thấy câu này, Lê Đường lập tức tỉnh táo.
Giây tiếp theo, từ trong chăn thò ra một gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi. Gò má thiếu nữ vẫn còn ửng hồng vì hơi nóng, nhưng không phải là sắc bệnh yếu ớt, mà trái lại, càng thêm trắng nõn ửng đỏ, tựa như một bức tranh xuân đầy mê hoặc.
Hiện tại Lê Đường không nghĩ được quá nhiều chuyện phức tạp. Phản ứng đầu tiên của cô là:
"Anh thích làm ở nhà, không thích làm ở khách sạn sao?"
Không đúng nhỉ?
Rõ ràng anh đang rất cứng mà. Ở khách sạn cũng làm được mà.
Lê Đường thực sự khâm phục định lực của giáo sư Khương. Chăn dày đến thế mà sắp bị anh đội lên thành một cái lều nhỏ rồi, vậy mà sắc mặt đối phương vẫn bình tĩnh như không.
Cô chẳng hề che giấu ánh mắt của mình chút nào.
Khương Lệnh Từ tựa lưng vào đầu giường, đôi chân dài hơi co lại. Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: Em tiện không?
"Tôi thì sao cũng được mà."
Sau khi được thầy giáo Khương tận tâm giúp đỡ bằng hai ngón tay, Lê Đường lười biếng cuộn mình trở lại gối, dáng vẻ mệt mỏi buông thả, trông chẳng khác nào trạng thái hiền giả* sau cuộc vui.
* (, Sage Time) là một thuật ngữ phổ biến trong văn hóa mạng, đặc biệt trong các ngữ cảnh liên quan đến tình d*c. Nó mô tả trạng thái tinh thần và thể chất sau khi đạt cực kh0ái, thường là cảm giác mệt mỏi, bình tĩnh, thậm chí có chút mất hứng hoặc suy nghĩ tỉnh táo hơn so với trước đó.
Cụm từ này có nguồn gốc từ Nhật Bản, xuất phát từ việc sau khi giải tỏa nhu cầu s1nh lý, con người thường có một khoảng thời gian trở nên lý trí hơn, giống như một hiền giả (). Trong khoảng thời gian này, những h@m muốn hoặc k1ch thích tình d*c có thể giảm đi đáng kể.
Nói đơn giản, là khoảnh khắc mà một người từ trạng thái kích động quay trở về bình tĩnh, thậm chí có thể cảm thấy trống rỗng hoặc hối hận, tùy vào hoàn cảnh.
Đầu ngón tay mềm mại của thiếu nữ tùy ý lần mò, chơi đùa với chiếc vòng ngọc hình lá lan trên cổ tay Khương Lệnh Từ. Nhưng so với việc nghịch vòng, có vẻ cô hứng thú với cổ tay người hơn.
Lê Đường vốn đã ở khách sạn, với cô mà nói, tiếp tục ở khách sạn hay chuyển sang sống cùng Khương Lệnh Từ thì cũng chẳng khác gì nhau. Ở chung thì càng tốt, tiện cho cô lấy cảm hứng bất cứ lúc nào, đúng là một món hời.
Ban đầu cô còn lo lắng sau khi quay về Lăng Thành, sẽ khó hẹn gặp Khương Lệnh Từ.
Nhưng có gì đó sai sai, cô thuận miệng hỏi:
"Quan hệ kiểu này của chúng ta có thể sống chung sao?"
Khương Lệnh Từ bị động tác của cô làm cho càng thêm bực bội, nhưng vẫn buộc mình giữ đầu óc tỉnh táo, không thể để bản năng chi phối. Vì đã quyết định sống chung với Lê Đường, vậy thì nhịn thêm vài ngày nữa.
Thậm chí không cần suy nghĩ, đôi môi mỏng của người đàn ông buông ra hai chữ ngắn gọn: Có thể.
Dù sao không sống chung thì làm sao sống thử trước hôn nhân. Lê Đường luôn muốn bỏ qua quá trình yêu đương, tiến thẳng vào giai đoạn sống thử trước hôn nhân, thậm chí còn tặng anh tín vật định tình.
Còn cô thì nghĩ:
Bạn giường sống chung, cũng đâu có gì lạ?
Thôi kệ, cô lười suy nghĩ, giáo sư Khương đọc nhiều sách, anh nói đúng.
Ở đâu cũng được, nhưng…
Lê Đường nhắc nhở:
"Tôi không có nhà ở Lăng Thành, muốn ở thì chỉ có thể ở nhà anh. Hơn nữa tôi có rất nhiều đồ, cần một phòng vẽ tranh, ánh sáng phải hướng Nam chứ không phải hướng Bắc." Cô kỵ Hướng Bắc, sẽ làm cô mất cảm hứng.
Cô chẳng hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn rất thản nhiên nói mình không có nhà riêng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!