Chương 28: (Vô Đề)

Lê Đường vốn đã không có nhiều sở thích giải tỏa áp lực, vậy mà quen Khương Lệnh Từ chưa bao lâu đã bị anh phát hiện đến tận hai cái. Anh có biết rằng họa sĩ mà không có thú vui xả stress thì dễ phát điên lắm không?

Những ngón chân trắng trẻo, tròn trịa như những viên ngọc của cô khẽ co lại. Cô rất muốn nói với Khương Lệnh Từ rằng, anh có thể giả vờ như không biết tài khoản đó là của tôi không?

Khương Lệnh Từ thấy cô đi chân trần đứng cạnh bàn ăn, giọng điệu bình tĩnh mà thản nhiên:

"Mang dép vào, rồi qua đây ăn trưa."

Vừa nói, anh vừa trượt màn hình xuống, hiện lên bức tranh bộ đồ ngủ màu hồng phấn.

Lê Đường lập tức cảm thấy như sự yên lặng trước cơn bão. Cô thậm chí còn nghi ngờ, không biết Khương Lệnh Từ có đang hối hận vì đã giúp cô ỷ thế để hiếp người và mở khóa tài khoản không.

Cô ngoan ngoãn chạy đi xỏ dép, sau đó cẩn thận ngồi xuống trước mặt anh, cầm một miếng bánh sừng bò lên, thầm cầu nguyện Khương Lệnh Từ đừng đọc phần bình luận.

Cô sợ những bình luận táo bạo trong đó sẽ khiến Khương Lệnh Từ đứng hình, ví dụ như mấy câu về li3m láp, đoán kích thước, chắc chắn vị chính nhân quân tử này không chịu nổi.

Sau khi ăn trưa xong, Khương Lệnh Từ mới thản nhiên mở miệng: Lê Đường...

Lê Đường phản xạ có điều kiện, đặt muỗng xuống, lập tức đưa tay ôm trán, giả vờ ngất:

"Aiya, đầu tôi chóng mặt quá..."

Hành động cực kỳ khoa trương.

Dưới ánh đèn thả trên bàn ăn, có thể nhìn thấy rõ hai gò má trắng nõn của cô nhuộm một lớp đỏ ửng không bình thường, đôi mắt long lanh lộ ra vẻ vô tội và ngây thơ.

Cô hoàn toàn không nhận ra…

Khương Lệnh Từ duỗi tay ra từ bên kia bàn ăn, chạm nhẹ lên gương mặt cô. Giọng anh trầm ấm, từ tính, khẽ nói: Em phát sốt rồi.

"Anh nói tôi phát sốt..." Lê Đường vốn đang ngái ngủ, đầu óc vẫn còn mơ màng. Lúc này, tai cô còn bắt đầu ù đi.

Suýt chút nữa cô đã nghe nhầm phát sốt thành phát dâm.

May mà cô vẫn nhớ đến hình tượng nghiêm túc của Khương Lệnh Từ, anh tuyệt đối không thể nói ra mấy từ không văn nhã như vậy!

Cuối cùng, Lê Đường cũng nhận ra bàn tay luôn đặt trên trán giả vờ ngất của mình, lúc này qua lớp da mỏng manh, đang truyền đến một luồng nhiệt nóng rực.

Cô đột nhiên chuyển hướng suy nghĩ:

"Sốt à… Hình như hơi nóng thật."

Giả vờ ngất thành ngất thật.

Lúc này Lê Đường mới cảm nhận được cơ thể có dấu hiệu khó chịu, ngay cả hơi thở cũng nóng ran. Theo bản năng, cô kéo cổ áo để tản nhiệt.

Thấy cô ngồi xiêu vẹo, có vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể trượt khỏi ghế, Khương Lệnh Từ đứng dậy:

"Em về phòng nghỉ ngơi trước đi, anh gọi cho tổ chương trình."

Tổ chương trình có sẵn đội ngũ y tế.

Nhưng Lê Đường không động đậy, mà vươn tay về phía anh:

"Chân tôi mềm nhũn rồi, anh bế tôi đi."

Tuy cô hơi chóng mặt, nhưng vẫn nhớ chuyện tài khoản Weibo, lúc này chỉ mong nhân lúc mình bệnh, khiến Khương Lệnh Từ quên mất chuyện đó.

Bạn gái làm nũng, Khương Lệnh Từ liền thuận theo, vươn tay ôm cô lên. Không ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!