Theo như tiến trình yêu đương của họ, có lẽ đã đến giai đoạn ghen tuông, một phản ứng tình cảm thường thấy trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Khương Lệnh Từ bình tĩnh thành thật với bạn gái.
Lê Đường, người xưa nay miệng lưỡi sắc bén, hiếm khi bị câu trả lời của Khương Lệnh Từ làm cho sững sờ, nhất thời không thốt nên lời. Rốt cuộc anh đã suy nghĩ thế nào mà lại dùng từ ghen, một từ mập mờ như vậy?
Trong mối quan hệ của bọn họ, bàn về khẩu giao* còn có vẻ trong sáng và thuần túy hơn là bàn về ghen tuông.
*· (kǒu jiāo) trong tiếng Trung là một cách viết tránh kiểm duyệt của từ (kǒu jiāo), có nghĩa là oral s3x (quan hệ tình d*c bằng miệng). Đây là một thuật ngữ chỉ hành vi sử dụng miệng để k1ch thích bộ phận sinh d*c của đối phương trong quan hệ tình d*c.
Thôi vậy, Khương Lệnh Từ thiếu hiểu biết trong phương diện này cũng là điều bình thường.
Lê Đường khẽ thở dài:
"Anh Khương, ghen tuông không phải như anh nghĩ đâu."
Ánh mắt Khương Lệnh Từ vẫn sáng tỏ, nhìn thấy biểu cảm biến hóa trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, lập tức hỏi:
"Vậy phải như thế nào?"
"Nếu thực sự ghen tuông, bây giờ anh sẽ không suy nghĩ lý trí xem mình có đang ghen hay không, mà sẽ mất đi lý trí, rồi thì…" Lê Đường kéo dài giọng đầy bí ẩn.
Khương Lệnh Từ thuận theo:
"Mất đi lý trí thì sẽ thế nào?"
"Những người mất đi lý trí thường chia thành hai loại." Lê Đường chỉ vào chiếc ghế đẩu nhỏ dưới thân mình, giọng nói trầm xuống:
"Nếu tính cách anh dịu dàng, thì sẽ ấn tôi xuống đây mà hôn đến mức tôi khóc thét lên."
Ngón tay cô khẽ xoay, chỉ vào bức tường, giọng điệu cao vút:
"Còn nếu anh là kiểu người mạnh mẽ, thì sẽ trực tiếp ép tôi vào tường mà chiếm đoạt một cách cuồng nhiệt, hoặc dùng giọng điệu trừng phạt mà ra lệnh cho tôi quỳ xuống, giúp anh…"
Khương Lệnh Từ hơi cúi người, lòng bàn tay áp nhẹ lên môi cô:
"Không phân biệt hoàn cảnh, chẳng khác gì cầm thú, anh sẽ không làm thế."
Bị bịt miệng bất ngờ, hàng mi cô gái khẽ run, như một con bướm vô tình bay vào viện bảo tàng, khiến không gian vốn trống trải tĩnh lặng bỗng trở nên sinh động hơn vài phần.
Cô nắm lấy cổ tay Khương Lệnh Từ, nhưng không hề gỡ tay anh ra khỏi môi mình, mà theo tư thế này, chậm rãi thốt ra phần kết luận chưa hoàn chỉnh:
"Không phân biệt hoàn cảnh, đó mới chính là bản chất của ghen tuông. Không phải anh đang ghen, chỉ là bản năng chiếm hữu của đàn ông mà thôi."
Ghen tuông là đối với người yêu, còn chiếm hữu có thể là với bất kỳ ai đã từng thân mật, không giới hạn ở người yêu.
Khi cô nói chuyện, đôi môi ướt át khẽ chạm vào lòng bàn tay anh, tựa như từng nụ hôn phớt nhẹ. Khương Lệnh Từ hiếm khi thất thần trong chốc lát, rồi ngay sau đó thu tay lại, duy trì khoảng cách xã giao.
Khương Lệnh Từ đột nhiên mở miệng:
"Em nói đúng. Cho nên…"
Lê Đường khó hiểu hỏi: Cho nên gì?
"Anh không thích anh ta gọi em là Đường Đường." Khương Lệnh Từ chậm rãi dẫn dắt:
"Em có thể bao dung sự chiếm hữu của anh không?"
Lê Đường ngoan ngoãn đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!