2 giờ sáng.
Lê Đường nằm trên giường trở mình hết lần này đến lần khác, từ lưng xuống đến phần hông đều nóng rực, như thể có dòng siro tan chảy đọng lại trên da, cảm giác ấy chưa từng biến mất. Đôi chân mảnh khảnh khép chặt lại.
Chỉ cần nghĩ đến hơi thở nóng bỏng ấy, cô hiếm khi cảm thấy xấu hổ đến vậy, gương mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào chăn, kìm nén một tiếng thét không lời.
Anh nhiều quá, nóng quá, và… cũng lâu quá!
Không biết có phải đã tích tụ từ trấn Giáng Vân đến giờ không.
Không gian yên tĩnh có chút ngột ngạt…
Lê Đường khẽ nhô đầu ra khỏi chăn, ánh mắt vô tình lướt qua giá vẽ trong góc phòng, rồi không nhịn được mà nhìn về phía cửa phòng tắm, trong giỏ quần áo bẩn vẫn còn bộ sườn xám mỏng kia.
Khác với những gì cô tưởng tượng, bộ sườn xám không bị Khương Lệnh Từ xé rách, nhưng cũng chẳng thể mặc lại được nữa. Tơ lụa đã bị làm bẩn, rất khó giặt sạch, nhất là những vết nhơ đậm đặc kia.
Cô cố nhắm mắt ngủ, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, đầu óc lập tức tràn ngập hình ảnh chồng chéo giữa linh cảm sáng tác và hiện thực, mơ hồ và hỗn loạn.
Lúc thì là đóa hoa lan thêu trên tà áo đang rỉ ra từng giọt sương trắng, lúc lại là những dòng siro trắng muốt chảy dọc theo những ngón tay thon dài của anh, lúc lại là ánh mắt sâu thẳm của Khương Lệnh Từ phản chiếu qua tấm kính cửa sổ, ánh mắt ấy, khi d*c vọng dâng trào, tựa như con thú dữ bị giam cầm từ lâu, vừa mê loạn vừa u tối.
Nhưng khi anh cúi đầu nhìn đầu ngón tay của chính mình, lại như người đứng trên vách núi cao nhìn xuống vực sâu vô tận, vừa hoang mang, vừa thanh tỉnh, mà sự thanh tỉnh ấy lại ẩn chứa nỗi bi thương mơ hồ.
Anh đang thương xót ai?
Chính bản thân anh? Hay là cô?
Khương Lệnh Từ là người bảo thủ, quy củ, lúc nào cũng nghiêm túc, không hề hài hước cũng chẳng khéo ăn nói. Nếu không tính đến dung mạo xuất chúng, thật ra anh không phải kiểu người dễ khiến phụ nữ xiêu lòng.
Nhưng dù vậy, vẫn có vô số thiên kim tiểu thư dù biết không có cơ hội, vẫn nguyện ý bất chấp tất cả chỉ để được gặp anh một lần.
Vì có những người, khí chất quyến rũ đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Từng cử chỉ, từng lời nói, thậm chí là một ánh mắt, một nụ cười của anh cũng đủ khiến người ta say mê không lối thoát. Nhưng trớ trêu thay, bản chất của anh lại luôn lạnh nhạt, xa cách, đứng từ trên cao nhìn xuống tất thảy chúng sinh.
Và chính anh cũng không ngờ rằng, khi bản thân nhận ra mình cũng có những d*c vọng phàm tục, trong lòng lại chẳng thể hoàn toàn dửng dưng.
Lê Đường bỗng hiểu ra vì sao cô mãi không thể nắm bắt được thần thái của Khương Lệnh Từ. Cũng như bức tranh Kỳ Tích, cuối cùng cô đành phải dùng dải lụa che đi đôi mắt của anh như một cách lấp li3m.
Ý tưởng sáng tác cùng những mảnh vỡ ký ức trong thực tại đan xen vào nhau, quấn lấy cô, cuối cùng biến thành một khao khát vẽ tranh mãnh liệt.
Lê Đường bật dậy khỏi giường, đôi chân trần chạm xuống nền nhà lạnh giá, bước đến kéo tấm vải phủ trên giá vẽ xuống. Đôi mắt cô dừng lại trên khuôn mặt mơ hồ trên khung tranh, chăm chú nhìn một lúc lâu, sau đó không chút do dự, cầm bút vẽ một vệt đỏ chói như máu ngay dưới mắt anh.
Tựa như một giọt lệ đỏ rơi xuống.
Anh thương xót thế gian…
Vì sao con người không thể kiểm soát được d*c vọng của chính mình?
Khương Lệnh Từ cũng không có câu trả lời. Nhưng ít nhất, anh biết hiện tại bản thân nên làm gì.
Đèn đọc sách trong thư phòng lại sáng lên. Khương Lệnh Từ mở điện thoại, vào phần ghi chú được ghim trên đầu, bảng kế hoạch hoàn thành ngày Lễ Tình nhân.
Mục 1: Nói Lễ Tình nhân vui vẻ với bạn gái. ✅
Mục 2: Dẫn bạn gái đi ăn món Nhật mà dạo gần đây cô ấy muốn ăn. ✅
Mục 3: Cùng bạn gái chơi môn thể thao mà cô ấy thích nhất, trượt tuyết. ✅
Mục 4: Cùng bạn gái tận hưởng bữa tối dưới ánh nến tại nhà hàng xoay. ✅
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!