Chương 22: (Vô Đề)

Lê Đường cầm chiếc sườn xám, trên đường về phòng, đi ngang qua khung cửa kính lớn, bóng dáng thiếu nữ mảnh mai uyển chuyển phản chiếu rõ ràng, đến cả biểu cảm nhỏ nhất cũng có thể thấy rõ.

Cô dừng lại một chút:

Rất tốt, kính vừa sáng vừa sạch, chắc chắn lát nữa có thể phản chiếu từng cử động của họ một cách rõ ràng, cô hoàn toàn có thể dùng mắt để phác họa lại thần thái của Khương Lệnh Từ.

Lê Đường biết Khương Lệnh Từ vẫn chưa về phòng, vì hôm nay anh đã xin nghỉ cả ngày, không chỉ có công việc của tổ chương trình mà còn nhiều việc khác. Vừa trở về, anh đã vào thư phòng họp ngay.

Vậy nên, chỉ cần trước khi Khương Lệnh Từ kết thúc công việc và về phòng, cô cứ đợi sẵn ở phòng khách là được.

Hy vọng kế hoạch diễn ra suôn sẻ.

Tối nay là đêm Lễ Tình Nhân, có sự phù hộ của vị thần tình yêu, chắc chắn sẽ thuận lợi!

Gần đến nửa đêm, cuối cùng Khương Lệnh Từ cũng xử lý xong mọi công việc, cánh cửa thư phòng đóng chặt cả buổi tối cũng được mở ra.

Anh vẫn chưa kịp thay quần áo, trên người vẫn là trang phục ban ngày, chỉ là đã cởi áo khoác, để lộ sơ mi và áo gile vest bên trong.

Thiết kế ôm sát làm nổi bật vòng eo gọn gàng, hai cúc áo sơ mi được mở ra, vải mỏng thấp thoáng đường nét săn chắc của cơ ngực, cả người mang theo vẻ cấm dục mà đa tình đầy mâu thuẫn.

Khương Lệnh Từ có lẽ không ngờ rằng, nửa đêm canh ba, Lê Đường không ngủ mà lại chặn anh ở phòng khách.

Anh khẽ cau mày, vừa bước đi vừa tùy ý kéo lỏng cà vạt, gương mặt vốn nghiêm nghị lạnh lùng, dưới ánh sáng mờ tối, lại ẩn hiện nét lười biếng thờ ơ.

Đi ngang qua phòng khách, mùi hương hoa thoang thoảng quen thuộc ngày càng rõ rệt trong hơi thở.

Không giống với mùi hương của khách sạn… mà giống như mùi hương trên người Lê Đường…

Ý thức được điều gì đó, Khương Lệnh Từ bỗng dừng bước, những ngón tay dài xoa nhẹ chân mày, thấp giọng gọi: Lê Đường.

Sao còn chưa ngủ?

Bất chợt, một ngọn đèn sáng lên.

Đêm nay không trăng, không sao, bầu trời tối đen như muốn xuyên qua cửa kính, đè nặng xuống không gian, chỉ có thiếu nữ ngồi đó, tay cầm một chiếc đèn dầu cổ điển màu đen, thắp sáng một góc nhỏ.

Lê Đường ngồi trên bệ cửa sổ, chiếc sườn xám tôn lên những đường cong quyến rũ, tấm lụa trắng như sương mỏng trải dài dưới thân, theo động tác của cô mà rủ xuống, tạo thành những đóa lan trắng kiêu sa đong đưa, vừa thanh tao vừa xa hoa.

Cô đặt chiếc đèn dầu xuống bên chân một cách tùy ý. Đôi chân thon gọn trắng mịn không mang giày, cổ chân thanh tú càng thêm hút mắt.

Lê Đường tựa lưng lên chiếc gối mềm mại, uể oải nói:

"Đợi anh đấy, anh chậm quá."

Đợi anh? Ánh mắt Khương Lệnh Từ hơi nheo lại.

Lúc này, thiếu nữ vô cùng tự nhiên vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, cánh môi đỏ khẽ nhếch lên hai chữ: Lại đây.

Ánh mắt Khương Lệnh Từ lướt qua gương mặt diễm lệ động lòng người của cô, tựa như điềm tĩnh quan sát, nhưng thực chất lại đang che giấu sự xao động.

Vì vị tiểu thư này luôn có những hành động vượt ngoài dự đoán, nên anh vẫn giữ thái độ điềm đạm mà cẩn trọng, hỏi:

"Muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?"

Lê Đường sở hữu một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, tựa như cánh hoa, đen trắng rõ ràng.

Bình thường, đôi mắt ấy luôn trong veo thuần khiết, nhưng khi cô muốn trêu chọc người khác, đuôi mắt sẽ hơi nhướng lên, lộ ra một chút quyến rũ mơ hồ.

Cô mỉm cười, giọng điệu mềm mại như đang câu hồn người:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!