Chương 19: (Vô Đề)

Đầu ngón tay của Lê Đường vẫn còn lơ lửng giữa không trung, ngơ ngác nhìn anh, rõ ràng là sững sờ, theo phản xạ đáp lại: No rồi.

Cô thừa nhận, trước một thân thể hoàn mỹ tuyệt đối, đúng là có thể đạt đến cảnh giới mỹ thực nhân gian. Đây mới thực sự là một bữa đại tiệc.

Trong đầu cô họa sĩ nhỏ lúc này chỉ toàn suy nghĩ về việc vẽ tranh trên cơ thể anh, nào còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện đói bụng nữa.

Khương Lệnh Từ đứng ngược sáng, ánh sáng xuyên qua cửa sổ hoa văn, phản chiếu những mảng sáng tối đan xen, khiến đôi mắt anh trông tĩnh lặng không gợn sóng.

Hương mai lạnh lẽo vương vấn quanh căn phòng, hòa cùng mùi gỗ đàn hương đang cháy, chầm chậm lan tỏa, bao phủ toàn bộ không gian này vào trong khu vực cấm tuyệt đối của anh. Ngay cả Lê Đường cũng không thể đặt chân vào.

Môi mỏng khẽ mở, anh nhàn nhạt nói: No rồi thì tốt.

Giây tiếp theo, Khương Lệnh Từ cầm lấy chiếc sơ mi trên bình phong, định mặc từng món đồ trở lại.

...

Lê Đường lập tức sốt ruột, dứt khoát tiến lên, nắm lấy vạt áo sơ mi mới cài được hai, ba chiếc cúc của anh.

"Đã cởi rồi thì đừng vội mặc vào chứ!"

Chưa kịp nhìn kỹ mà!!!

Cô bịa ra một cái cớ nghe có vẻ hợp lý:

"Anh đừng động, coi chừng va vào giá treo sườn xám phía sau kìa."

Trong khi đó, những ngón tay nhỏ nhắn đã lặng lẽ lướt vào trong lớp sơ mi, tranh thủ sờ s0ạng hai cái.

Hu hu hu, xúc cảm của giáo sư Khương đúng là vô địch thiên hạ! Không biết ai là người may mắn, mỗi sáng thức dậy đều có thể ôm lấy một cơ thể hoàn mỹ như vậy.

Khương Lệnh Từ thuận thế nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, giữ chặt móng vuốt nhỏ, giọng điệu không chút thương lượng:

"Không được chạm vào."

Dù Lê Đường thấy tiếc nuối, nhưng cũng không cưỡng ép. Ừm... mà dù có muốn cưỡng ép, cô cũng chẳng làm được.

Cô chỉ có thể bất lực nhìn anh từ tốn cài từng chiếc cúc, từng chút từng chút một che đậy lại dáng người hoàn mỹ kia, kín kẽ không để lộ ra chút gì.

Một lúc sau, cô không nhịn được, lẩm bẩm thật nhỏ:

"Bao giờ tôi mới được chạm vào đây? Đã lâu vậy rồi mà chúng ta mới chỉ hôn nhau, tiến độ chậm quá rồi đấy."

Lẽ ra, theo kế hoạch ban đầu, ngày thứ hai sau khi đạt thành thỏa thuận bạn giường là phải lên giường rồi cơ mà.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng hình như mối quan hệ giữa cô và Khương Lệnh Từ đang dần trở thành tình yêu thuần khiết rồi?

Khương Lệnh Từ lại thản nhiên nói:

"Như vậy đã rất nhanh rồi."

Lê Đường bĩu môi:

"Là do anh quá bảo thủ thôi."

Bạn giường nhà ai mà chỉ hôn chứ không ngủ bao giờ?

Để tránh bản thân không kiềm chế được mà giơ móng vuốt sói ra cào anh, Lê Đường buộc phải chuyển sự chú ý sang hàng loạt chiếc sườn xám mỏng thêu tinh xảo bên cạnh.

Hồi nhỏ, cô từng rất ngưỡng mộ những quý cô yêu kiều mặc sườn xám, nhưng khi lớn lên và có được dáng người có thể khoác lên mình bộ sườn xám quyến rũ, cô lại bắt đầu hướng đến tự do, ghét bị ràng buộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!