Từ lâu Lê Đường đã muốn học trượt tuyết dốc đứng 90 độ nhưng vẫn chưa thành công, nghe có người khoe khoang, cô lười biếng ngước mắt lên:
"Không đi, nguy hiểm quá. Tôi mà có chuyện gì, không ai dưỡng lão lo hậu sự cho anh trai tôi đâu."
Trong lòng cô hừ lạnh:
Đại Lê mà nghe chắc cảm động chết mất, rồi tăng tiền tiêu vặt cho cô luôn.
Vu Thanh Chiếu không biết rằng lời mời của mình đã bị Lê Đường tự ý quyết định thành một màn khoe khoang. Nghe cô từ chối qua loa như vậy, anh ta vẫn cười dịu dàng:
"Thường Thường đúng là chu đáo, vậy… gần đây em thích gì nào? Muốn chơi nhảy dù không?"
Lê Đường hờ hững:
"Không muốn. Tôi muốn vẽ tranh, anh che mất phong cảnh rồi."
Ý đuổi người quá rõ ràng.
Vu Thanh Chiếu đứng bên cạnh cô thu lại điện thoại, đạt được cảm giác có mặt lập tức không dây dưa thêm, chỉ để lại một câu đầy ẩn ý:
"Được, không làm phiền em sáng tác nữa. Nếu muốn vẽ nhân vật thì nhớ tìm anh."
Ban đầu Lê Đường không hiểu hàm ý trong lời anh ta nói… Cho đến khi vào giờ nghỉ trưa, trợ lý của Vu Thanh Chiếu đẩy một chiếc xe nhỏ đi tới, nói rằng anh Vu đặc biệt gọi thêm bữa phụ cho mọi người.
Nhân viên xếp hàng nhận hộp cơm, không quên tinh mắt khen ngợi anh Vu rộng rãi, không hổ danh là ngôi sao nổi tiếng.
Chỉ riêng hộp cơm của Lê Đường là do trợ lý đích thân mang đến, còn nhấn mạnh:
"Trợ lý Lê, đây là anh Vu đặc biệt chuẩn bị cho cô."
Rồi đứng chờ bên cạnh, nghĩ rằng sẽ được nhìn thấy dáng vẻ một người bình thường phấn khích khi được ngôi sao lớn đối xử đặc biệt.
Ai dè Lê Đường chẳng thèm ngẩng đầu, vẫn tiếp tục phác họa nhanh, chỉ khách sáo nói: Cảm ơn.
Trợ lý: ???
Phản ứng này có bình thường không vậy?
Tất nhiên Lê Đường thấy mình bình thường, người không bình thường là Vu Thanh Chiếu.
Sau khi vẽ xong một bức ký họa Khương Lệnh Từ đang phân biệt giáp cốt văn trên tác phẩm thêu, cô hơi đói. Đúng lúc thấy nhân viên mở hộp cơm của Vu Thanh Chiếu ra, bên trong là sushi, trông khá đẹp mắt. Đồ ăn vốn vô tội.
Thế là cô tiện tay mở hộp cơm mà trợ lý của Vu Thanh Chiếu để bên cạnh mình…
Bên trong chẳng có lấy một hạt cơm, chỉ có một chồng ảnh. Còn là ảnh cơ bắp các bộ phận trên cơ thể, mỗi tấm ảnh đều có ánh sáng và góc chụp chuẩn chỉnh để phô bày trạng thái tốt nhất.
Lê Đường có trí nhớ cực tốt, nhất là với cơ bắp và khớp xương nên vừa nhìn lập tức nhận ra đây chính là cơ thể của Vu Thanh Chiếu.
Phản ứng đầu tiên của Lê Đường: ???
Vu Thanh Chiếu trượt thành công dốc đứng 90 độ là thành công trượt hỏng luôn đầu óc rồi à?
Cơm của cô đâu? Anh ta coi bản thân là mỹ thực chắc?
Ban đầu cô ghét bỏ ném trả lại, vài giây sau, cô liếc mắt một cái, rồi tiện tay cầm lên mấy tấm ảnh.
Quả thật anh ta đã chỉnh lại cơ bụng, khối thứ ba bên trái không còn lệch như năm ngoái nữa, nhưng ước chừng bên trái vẫn cao hơn bên phải 0,01cm. Thước đo của anh ta có vấn đề à?
Còn nữa, cơ ngực rõ ràng đã được đánh bóng và tạo khối. To thì có to… nhưng tổng thể có vẻ hơi nhiều thịt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!