Được, cho em.
Lúc này đôi mắt nhạt màu sau tròng kính của Khương Lệnh Từ như thấm đẫm sắc đêm vô tận bên ngoài. Nghe thấy tiếng nỉ non của thiếu nữ, anh khẽ bật ra một âm tiết ngắn từ cổ họng.
Ban đầu, anh nhẹ nhàng thử hôn một chút, nhưng có lẽ nhận ra chiếc kính cản trở, anh lập tức giơ tay tháo cặp kính gọng bạc mà sáng nay Lê Đường đã tự tay đeo cho mình. Cuối cùng, anh nghiêng đầu, hôn sâu xuống.
Chiếc kính bị tùy ý đặt úp xuống bàn trà bằng đá cẩm thạch, ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất, khúc xạ thành một tia sáng bạc vừa lạnh lẽo vừa ám muội.
Nụ hôn lần này của Khương Lệnh Từ không còn giữ vẻ thanh tâm quả dục như thường ngày nữa, mà ngược lại, sâu và tràn đầy d*c vọng. Anh chủ động tách môi thiếu nữ, ngậm lấy đầu lưỡi nhỏ của cô mà m út li3m, tham lam hút lấy hương vị ngọt ngào hòa lẫn với men rượu nồng nàn.
Hôn môi vốn là chuyện, dù có nghiêm túc và xa lạ đến đâu, đàn ông cũng đều tự khắc biết cách. Huống hồ, suốt cả ngày hôm nay, cảnh tượng ấy đã diễn tập vô số lần trong đầu anh.
Ban đầu, khi được hôn, Lê Đường cảm thấy vô cùng dễ chịu, đến mức biểu hiện của cô có thể nói là ngoan ngoãn. Cô ngửa đầu, khẽ hé môi, thậm chí còn chủ động đưa đầu lưỡi nhỏ xinh ra, tùy ý để Khương Lệnh Từ hoặc sâu hoặc nhẹ nhàng m út lấy, quấn quýt.
Giữa môi lưỡi d@y dưa, dòng nước bọt chưa kịp nuốt tràn ra, tạo thành một sợi tơ bạc mỏng manh dưới ánh trăng, nhanh chóng bị anh li3m đi.
Lúc này, do hơi men vẫn còn, đôi mắt vốn trong veo và tinh ranh của thiếu nữ lại trở nên mơ màng, ngẩn ngơ. Khi không chịu nổi nữa, cô mới khe khẽ bật ra một tiếng rên yếu ớt.
Những lúc bất chợt bị buông ra, hàng mi run rẩy của thiếu nữ lại khẽ nâng lên, đôi mắt long lanh vô tội nhìn anh, giọng nói như ngâm trong mật ong, ngọt ngào mềm mại:
"Tại sao lại không hôn nữa?"
Chẳng phải đã nói sẽ cho cô sao?
Đầu ngón tay mảnh mai của cô níu lấy cổ áo người đàn ông, rồi lập tức chủ động nhào vào anh lần nữa.
Chỉ có điều, đầu ngón tay mềm mại của cô vô tình bị mắc lại nơi trâm cài áo hình hoa hồng có gai, mang đến một cơn đau âm ỉ, khiến đầu óc mơ màng thoáng chốc tỉnh táo hơn một chút.
Vậy nên, trong tiềm thức, Lê Đường vẫn nhớ rõ mục đích của mình.
Là sự va chạm của cơ thể…
Cảm hứng sáng tác bùng nổ…
Nụ hôn quấn quýt này, như từng đợt va chạm sâu cạn đan xen, khiến những luồng cảm hứng trong đầu cô mơ hồ nhưng lại dễ dàng chạm tới. Vì thế, cô càng lúc càng vội vã, đôi khi vô thức cắn lên môi Khương Lệnh Từ, thậm chí còn bị chính nước bọt của mình làm sặc.
Đêm nay Khương Lệnh Từ đặc biệt hào phóng, nói được làm được. Lê Đường muốn, anh liền cho cô.
Mãi cho đến khi cô cảm thấy thiếu dưỡng khí đến choáng váng, thân thể mảnh mai run rẩy, hàng mi dài cũng bị thấm đẫm bởi những giọt nước mắt s1nh lý, hạt lệ ngày càng rơi nhiều, đọng lại nơi đuôi mắt thành một vệt đỏ mê hoặc lòng người.
Cuối cùng, khi cảm thấy không chịu nổi nữa, lo rằng mạng nhỏ của mình khó giữ, đôi môi mềm ướt căng mọng của cô mới khó nhọc bật ra:Đừng… dừng lại...
Nhưng âm cuối gần như tan biến.
Ý của Lê Đường: Đừng, dừng lại.
Nhưng Khương Lệnh Từ lại hiểu thành: Đừng dừng lại.
Thế nên anh thản nhiên đáp: Được, không dừng.
Lê Đường: Rõ ràng cô bảo là dừng lại mà!
Hu hu hu, nụ hôn này chẳng khác nào một cuộc tự sát chậm rãi.
Thế mà từng mảnh ghép cảm hứng vỡ vụn trong đầu cô, dưới cơn nghẹt thở này, lại dần dần được lắp ráp hoàn chỉnh, như một bức tranh xếp hình vỡ vụn đang khôi phục về dáng vẻ ban đầu.
Cuối cùng, cô thậm chí còn nảy sinh một loại kh0ái cảm cận kề cái chết.
Rất lâu sau đó, Khương Lệnh Từ giúp cô lau đi vệt nước mắt nơi đuôi mắt. Đầu ngón tay anh cảm nhận được làn da cô nóng rực, cả khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả đôi mắt long lanh cũng như tan rã thành một hồ nước xuân sắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!