Trên đường về khách sạn, Lê Đường mãn nguyện ăn món bánh Mont Blanc* hạt dẻ mà Khương Lệnh Từ mang về từ trường quay cho cô. Lớp kem tan chảy trên đầu lưỡi, và khi được ăn món yêu thích, đôi mắt xinh đẹp rạng rỡ của thiếu nữ dần híp lại đầy vui sướng.
*Mont Blanc là một loại bánh tráng miệng có nguồn gốc từ Pháp và Ý. Bánh được làm từ kem hạt dẻ nghiền nhuyễn, thường được tạo hình thành những sợi nhỏ phủ lên trên lớp kem tươi hoặc nhân bánh, trông giống như đỉnh núi tuyết Mont Blanc – ngọn núi cao nhất ở dãy Alps.
Bánh Mont Blanc có phần đế thường làm từ bánh bông lan, bánh quy giòn hoặc bánh tart, bên trong có thể có kem tươi, mứt hoặc nhân sữa trứng. Hương vị đặc trưng của món bánh này là vị béo ngậy của kem, thơm bùi của hạt dẻ, kết hợp với chút vị ngọt nhẹ và đôi khi có rượu rum để tăng hương vị.
Mont Blanc rất phổ biến ở châu Âu và Nhật Bản, nơi mà các phiên bản biến tấu với matcha, socola hay khoai lang tím cũng rất được yêu thích.
Khương Lệnh Từ vừa nhìn thấy món tráng miệng này, phản ứng đầu tiên chính là nhớ đến bản danh sách sở thích và kiêng kỵ mà Lê Đường từng điền. Trong đó, một trong những món ăn cô thích nhất chính là hạt dẻ.
"Phần còn lại mình có nên về uống với rượu vang không nhỉ?" Lê Đường giả vờ tự nói, đồng thời lén liếc nhìn Khương Lệnh Từ. Thấy anh không phản đối, cô khẽ li3m đi lớp kem bên khóe môi, như thể chỉ đang trò chuyện vu vơ: "Chiều nay anh có phải ghi hình không? Nếu không thì chúng ta có thể vừa uống rượu, vừa tận hưởng một buổi chiều và buổi tối thật tuyệt vời đấy."
Khương Lệnh Từ nghiêng đầu nhìn cô, hờ hững hỏi: "Tuyệt vời đến mức nào?"
"C ởi sạch để Lê tiểu thư vẽ ký họa?"
Có chuyện tốt thế này sao?
Lê Đường sợ mình vui mừng quá rõ ràng, vội lấy ngón trỏ che môi, giả vờ ho nhẹ một tiếng rồi hơi dè dặt đáp: "Cũng không hẳn là…" không thể.
Lời còn chưa dứt.
Khương Lệnh Từ thản nhiên "ồ" một tiếng, rồi nói tiếp: "Suýt nữa thì quên, hôm nay Lê tiểu thư không nên nhìn cơ bụng."
!!!
Hóa ra Khương Lệnh Từ đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Vu Thanh Chiếu!
Lê Đường không còn tâm trí ăn bánh nữa, hận không thể thề thốt để chứng minh lòng chung thủy của mình với thân thể của Khương Lệnh Từ: "Thứ tôi không nên nhìn là cơ bắp nhân tạo, chứ không phải cơ bắp tự nhiên của anh! Nếu anh chịu c ởi sạch để tôi vẽ, tôi có thể ngồi trên người anh 24 giờ không chớp mắt mà vẽ luôn đấy!"
"Hơn nữa, tôi hoàn toàn không có chút cảm hứng vẽ gì với người kia! Một chút cũng không có! Với mối quan hệ của chúng ta, tôi tuyệt đối trung trinh kiên định!"
Lê Đường nói một mạch không chút vấp váp, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ chân thành và nghiêm túc.
Khương Lệnh Từ không hề tỏ thái độ phản đối trước câu nói "ngồi trên người 24 giờ để vẽ" đầy kinh thiên động địa của cô, vẫn giữ nét thản nhiên, khó nhìn thấu cảm xúc.
Khi đi ngang qua hàng cây ngô đồng phản chiếu trên vách kính của khách sạn, anh dừng chân một cách bình thản: "Ăn xong rồi hẵng đi."
Lê Đường: "Anh sẽ đợi tôi sao?"
Khương Lệnh Từ: "Ừ."
Lê Đường vốn quen thói được đà lấn tới, lập tức đưa nốt phần Mont Blanc còn lại cho Khương Lệnh Từ: "Anh có đút cho tôi không?"
Tấm kính trong suốt phản chiếu bóng dáng mờ ảo của hai người, người đàn ông cao lớn, lạnh lùng, còn thiếu nữ thì mảnh mai, rực rỡ. Vốn dĩ Lê Đường chẳng trông mong Khương Lệnh Từ sẽ đồng ý, chỉ là muốn trêu anh một chút thôi. Khi cô chuẩn bị thu lại chiếc bánh nhỏ, Khương Lệnh Từ bất ngờ vươn tay.
Lớp kem mềm mịn lập tức chạm vào đốt ngón tay của anh, bị bẩn rồi. Lê Đường theo phản xạ lập tức nghiêng người tới, đầu lưỡi đỏ hồng khẽ vươn ra, li3m sạch lớp kem trên ngón tay anh.
Khương Lệnh Từ chợt cảm nhận được một sự mềm mại, ấm áp và ướt át nơi đầu ngón tay. Là môi lưỡi của cô. Cả người anh bỗng chốc cứng đờ.
Lê Đường ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt cúi xuống của Khương Lệnh Từ. Hàng mi anh rất dài, khi im lặng nhìn cô, bóng mi in xuống một vệt mờ nhạt trên làn da, đôi con ngươi màu nhạt như một mê cung khổng lồ, cứ như thể nhìn lâu sẽ khiến người ta bị cuốn vào.
Đầu óc Lê Đường choáng váng, đôi môi đỏ hơi hé mở, lúng túng nói: "Li3m trúng anh rồi, xin lỗi nhé."
"Hay là… anh li3m lại đi?"
Dứt lời, ngón tay thon nhỏ của cô chấm một chút kem, đưa tới bên môi anh.
Ánh mắt hai người đối diện hồi lâu, lâu đến mức ngón tay Lê Đường bắt đầu mỏi nhừ, hơi run rẩy. Mãi đến khi Khương Lệnh Từ chậm rãi cầm lấy cổ tay cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!