Thật đáng tiếc, kế hoạch bỏ trốn của Lê Đường còn chưa kịp bắt đầu đã buộc phải dừng lại.
Người của tổ chương trình đến đón.
Khương Lệnh Từ không tháo chiếc mũ mà Lê Đường ép anh đội vào. Khi anh đứng thẳng dậy, hai quả bông trắng hai bên khẽ đung đưa, khiến gương mặt vốn thanh tú tuấn mỹ càng thêm phần cuốn hút, làm người ta không thể rời mắt.
Anh chậm rãi thốt ra một câu: "Hình như chạy không thoát rồi."
Nghe vậy, Lê Đường lập tức nhập vai, kéo dài giọng: "Xem như anh may mắn đấy, suýt nữa đã bị tôi lừa vào sơn động giam lại rồi."
Lột s@ch ra, để cô vẽ đến phát chán.
Khương Lệnh Từ khẽ cười, bình thản phối hợp: "Thật sự đáng tiếc."
Bàn tay bị Lê Đường nắm lấy, anh vẫn chưa từng buông ra, dường như đã quên mất.
Phải đến khi thấy người của tổ chương trình bước tới, Lê Đường mới vội rút tay lại, thể hiện tinh thần đạo đức nghề nghiệp của một trợ lý: "Sau này anh cũng coi như một nửa người của công chúng rồi, không thể dính vào tin đồn tình ái."
Khương Lệnh Từ nhấn mạnh đầy ẩn ý: "Anh còn mang cả bạn nhỏ làm ấm giường vào chương trình rồi, còn sợ tin đồn sao?"
"Cái gì mà bạn giường nhỏ với bạn giường lớn, anh đừng có bôi nhọ tôi đấy nhé! Tôi là trợ lý danh chính ngôn thuận, được Viện nghiên cứu Văn tự cổ tuyển vào sau khi vượt qua vòng phỏng vấn."
Lê Đường nghiêm túc hẳn: "Từ giờ trở đi, hãy gọi tôi là trợ lý Lê."
Trong lòng: Ấm giường là chuyện buổi tối, ban ngày ấm không nổi. Ban ngày là trợ lý, ban đêm là bạn giường.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy k1ch thích, cảm hứng sáng tác nhất định sẽ tăng vọt!!!
Phó đạo diễn của tổ chương trình đích thân đến đón Khương Lệnh Từ, thái độ vô cùng cung kính. Dù sao thân phận của người này cũng không tầm thường. Sau vài câu xã giao, ông ta nhìn sang Lê Đường: "Vị này là?"
Lê Đường lập tức nhận nhiệm vụ giao tiếp, mở WeChat, trao đổi liên lạc với phó đạo diễn: "Tôi tên Lê Đường, là trợ lý của giáo sư Khương. Sau này có chuyện gì, ngài cứ trao đổi với tôi bất cứ lúc nào."
Những buổi học bên chỗ Trình Tố của cô không hề uổng phí, cô biết rất rõ trợ lý cần làm những gì.
Chỉ là khí chất của Lê Đường và trợ lý hoàn toàn không hợp nhau, mặc dù trên người không có mấy món đồ hiệu, nhưng khi cô đứng đó, phó đạo diễn lại cảm thấy mình giống trợ lý hơn, ban đầu hoàn toàn không dám nghĩ theo hướng này.
Bãi đỗ xe, hành lý đã được nhân viên sắp xếp gọn gàng bên cạnh xe.
"Tôi sẽ xách hành lý."
Lê Đường lại nhớ đến một trong những nhiệm vụ của trợ lý, chủ động lao lên phía trước. Thế nhưng, cô kéo thử một cái, rồi lại thêm một cái nữa, vậy mà chiếc vali vẫn không nhúc nhích.
Không cam tâm, cô dốc hết sức mình, cuối cùng cũng nhấc được một chút, nhưng ngay giây sau, chiếc vali lại rơi bịch xuống đất.
Lòng bàn tay trắng nõn mịn màng của cô lập tức ửng đỏ, thậm chí còn hơi trầy xước. Thiếu nữ đứng ngẩn ra, đầy hoài nghi về cuộc đời.
Ba phút sau, trong xe.
Lê Đường đang xòe tay, Khương Lệnh Từ dùng ngón tay thon dài cầm tăm bông thấm cồn iốt, giúp cô sát trùng vết thương.
"Anh nhét vàng vào trong vali à?" Lê Đường nhất quyết không tìm lỗi ở mình, nhất định là tại chiếc vali này đã cản trở con đường trở thành một trợ lý chuyên nghiệp của cô.
Khương Lệnh Từ vừa bôi xong thuốc, bỏ tăm bông vào túi ni lông rồi ném vào thùng rác, ngắn gọn nói: "Trợ lý Lê, đó là vali của em."
Lê Đường nhìn lòng bàn tay thảm thương của mình, suy nghĩ sâu xa vài giây, sau đó bừng tỉnh: "…Ồ, tôi nhớ ra rồi, tôi có bỏ năm mươi ký vàng trong đó, bảo sao lại không xách nổi."
Phó đạo diễn ngồi ghế trước không nhịn được bật cười. Ông ta cảm thấy cô trợ lý nhỏ của giáo sư Khương rất có tiềm năng tham gia chương trình, không biết có phải làm nghiên cứu văn tự cổ không, nếu đúng thì có thể cho lên show cùng luôn.
Nhan sắc cũng thuộc hàng cực phẩm. Nếu không biết cô là trợ lý, phó đạo diễn còn tưởng cô là vị minh tinh nào đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!