Chương 8: (Vô Đề)

Dù cho triều thần trong triều phản ứng như thế nào, Từ Canh vẫn như cũ ngày ngày dậy sớm đọc sách, trên lớp biểu hiện càng thêm xuất chúng, dẫn đến các sư phó ở thư phòng kinh ngạc không thôi, mỗi khi Hoàng đế hỏi, đều một mực khen ngợi.

Nhưng trong lòng nhị hoàng tử có chút không yên, ba bốn lần trêu chọc Thái Tử không thành, ngược lại còn bị Tân thái phó bắt được, hung hăng giáo huấn một hồi, lại không dám tìm Hoàng đế cáo trạng, chỉ có thể tìm Tạ quý phi tố khổ.

"Lão tử kia không biết nhận đồ tốt gì của Từ Canh, gần đây luôn chọn nhi thần làm gương xấu, còn ở trước mặt phụ hoàng khen Từ Canh hết mực. Từ Canh có đức hạnh gì ta còn không rõ lắm, trước mắt chỉ giả bộ thôi, cố tình Hoàng đế cái gì cũng tin hắn.

Trong lòng phụ hoàng sợ là chỉ có một mình nhi tử là Từ Canh thôi…" Từ Long đối với Từ Canh luôn không phục, bất luận về tướng mạo, tài trí, hắn đều hơn Từ Canh, chẳng qua Từ Canh vận khí tốt, sinh ra ở trong bụng của nguyên hậu, so với hắn lớn hơn nửa tuổi, lại vì điều này mới chiếm được ngôi vị Thái Tử, Từ Long làm sao mà cam tâm.

Tạ quý phi nhanh chóng cho tâm phúc một ánh mắt, cung nhân biết điều lui xuống.

Đợi chỉ còn mẫu tử hai người, Tạ quý phi lúc này mới kéo Từ Long đến ngòi cạnh bên người, tận tình mà khuyên nhủ: "Ai không biết phụ hoàng con bất công, bằng không, chỉ bằng đứa trẻ lang thang Từ Canh cũng có thể làm trữ quân?

Con của ta so với hắn tốt hơn ngàn lần, các quan trong triều không phải không có mắt nhìn đâu. Đức hạnh của Từ Canh như thế nào, mọi ngươi đều biết, nếu đã biết hắn giả vờ còn sợ cái gì. Hắn có thể gải vờ được bao lâu, có thể giả vờ được một hai năm ư?

Ngày tháng còn dài.

"Từ Long nghe xong sắc mặt hơi biến đổi, nhưng lại lắc đầu nói:"Nhi thần luôn cảm thấy dạo gần đây hắn có gì không thích hợp, dường như bỗng nhiên thay đổi, cũng không biết người ở phương nào chỉ điểm, hay là

----- Tân thái phó?

Không đúng, Tân thái phó xưa nay cổ hủ khô khan, không có tâm cơ như vậy. Hay là Sử gia tìm được cao nhân?

"Tạ quý phi khịt mũi coi thường,"Sử gia bản thân mình còn lo chưa xong, nơi nào tìm thấy cao nhân." Sử gia là nhà mẹ đẻ nguyên hậu, năm đó cũng được coi là một trông số các thế môn hào gia, bằng không, năm đó tiên đế cũng không chọn Sử thị làm Thái tử phi, chỉ là từ khi Sử thái gia mất, Sử gia liền xuống dốc, mấy nam nhân trong phủ cũng không hề có tiền đồ gì, nếu không dựa vào Thái Tử, chỉ sợ sớm chả còn như ngày nay.

Đó là ai?

Từ Long càng thêm nóng nảy, nhịn không được đấm vào bàn.

Tạ quý phi cũng không hiểu tại sao, tuy rằng nàng có tai mắt ở cung Thái Tử, nhưng gần đây Từ Canh hành sự khiến người khác bất ngờ, mấy nội thị bên người không hiểu tại sao lại mất sủng, ngay cả Lưu Phúc Lễ mà Thái Hậu ban tặng cũng bị điều ra bên ngoài, mà nay người theo hắn một bước không dời lại là tên tiểu tử không biết từ đâu đến Kim Tử.

Tạ quý phi không phải là không kiếm người đi thu phục Kim Tử, thậm chí còn tìm hiểu qua thân thế của Kim Tử, có tình tên tiểu tử đó lại không cha không mẹ, nàng căn bản không có chỗ xuống tay.

Tạ quý phi nhất thời cũng bất đắc dĩ, dặn dò Từ Long phải thẩn trọng hành sự, "Từ Canh có cái gì? Sử gia đứng không nổi khỏi đống bùn, hắn cũng không có thuộc hạ để sai bảo.

Tân thái phó giúp hắn nói vài lời thì có ích gì chứ, trong tay hắn đâu có thực quyền, sao mà so được với cữu cữu ngươi trong tay có binh quyền.

Mấy năm nay cữu cữu ngươi ở trong triều âm thầm hành động, mượn sức không ít người, chỉ cần Từ Canh có chút sai lầm, lập tức có người kéo hắn ngã ngựa, đến lúc đó vị trí Thái Tử là của con rồi."

Từ Long rót cuộc cũng bị Tạ quý phi khuyên trở về, nhưng trong lòng cũng không thoải mái, nghĩ tới nghĩ lui, bèn gọi nội thị vào, lặng lẽ trút giận.

Bên này Từ Canh, buổi sáng học xong ở thư phòng, ngay đến cơm trưa cũng không ăn, lén lút tới xuất cung vào Tân phủ.

Đối với việc Thái Tử điện hạ tới, Tân Nhất Lai cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngày trước Từ Canh cùng hắn nói chuyện, hắn đã mẫn cảm cảm nhận được vị Thái Tử điện hạ này không giống người thường, không chỉ tư duy thoáng, mà kiến thức lại rất uyên thâm, không giống như một Thái Tử lớn lên trong cung, lại càng không giống đệ tử của Tân lão gia, từ một góc độ nào đó, suy nghi của Thái Tử rất linh hoạt.

Càng làm cho Tân Nhất Lai cảm thấy kinh ngạc là vị Thái Tử này thập phần bình dị gần gũi, thậm chí còn có chút khách khí, không hề có nửa điểm làm giá, thái độ cung kính làm cho Tân Nhất Lai cảm thấy không được tự nhiên.

Đương nhiên, đối với Từ Canh mà nói, đối với Tân tiên sinh khách khí lại càng không được, đời trước vị đại gia này tính tình không tốt, nên đánh nên mắng, nóng giận đem hắn như tôn tử mà dạy dỗ, cố tình Từ Canh lại thích bộ dạng này, cảm thấy rất gần gũi, bị mắng cũng không hề giận, ngẫu nhiên bị đánh cũng chịu, quyết không tìm Tân thái phó cáo trạng.

"… Ý tứ của là thỉnh Tân tiên sinh viết bản tấu sớ, trình lên nội các thảo luận một phen. Bất quá ta thấy phụ hoàng động tâm, nội các có người phản đối, chỉ sợ muốn ngăn cũng không ngăn được."

Từ Canh uống ly trà, nhìn Thụy Hòa đang đứng hầu bên cạnh, cười nói:

"Nghe nói Đại lang văn võ song toàn, đã sớm trúng cử nhân, không biết có tính toán gì chưa?"

Thụy Hòa vội trả lời:

"Hồi điện hạ, thần tuổi còn nhỏ, ý tứ trong nhà là cho ta đi Quốc Tử giám đọc sách thêm hai năm, sau mới tính."

Từ Canh nghe vậy lộ vẻ mặt không tán đồng, lắc đầu nói: "Đại lang có thái phó cùng Tân tiên sinh dạy dỗ, so với Quốc Tử Giám còn tốt hơn nhiều. Ta thấy tuổi tác ngươi còn nhỏ, nhưng hành sự cũng cẩn trọng, không biết có hứng thú đến phủ Chiêm sự làm không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!