Chương 6: (Vô Đề)

Tân gia hồi kinh ước chừng phải đem theo hơn mười xe hành lý, một xe quần áo và giày dép của Đại Trân, xe chở vật liệu may mặc vải vóc nhiều không đếm xuể.

Tô Hàng thừa nhất là tơ lụa, Hoàng thị lại giỏi về kinh doanh, ở trong thành mở mấy cửa hiệu chuyên làm đồ của nữ nhi, mấy năm sau đã mở rộng quy mô ra toàn Tô Châu, kiếm được rất nhiều ngân lượng, làm cho Tân Nhất Lai bội phục không thôi.

Đương nhiên, cũng không phải là Tân Nhất Lai không thể làm ra tiền. Thân là tiến sỹ quân sự, muốn chế tạo ra xà phòng, thủy tinh thì dễ như trở bàn tay, chẳng quan là quan trường ở Giang Nam quá phức tạp, hắn lại không phải là dân bản xứ, nói chuyện, viết văn đều phải học lại từ đầu, vội đến sứt đầu mẻ trán, khi mới đến Tô Châu thì chức vụ lại thấp, một bên phải thích ứng với quan trường, một bên lại phải giáo dục hài tử, làm gì có thời ian và sức lực đi kiếm tiền

--- với lại hắn cũng không thiếu tiền.

Đối với nữ nhân, dưỡng dục con cái cái gì đó, hắn một chút áp lực cũng không có.

Năm trước, ở thôn trang nhà định làm ra xà phòng và thủy tinh, nhưng nghĩ đến bản thân mình sắp bị điều đi, lại thêm không hợp với tri phủ Tô Châu, đến lúc đó đi rồi, chỉ sợ sẽ làm không tốt.

Nghĩ như vậy, Tân Nhất Lai lòng dạ hẹp hòi, quyết định để hồi kinh rồi tính tiếp, nhưng mà nhà vẫn phải phải dùng đến, đem đi cho người ngoài chỉ có thể nói là mua từ hải ngoại, còn mang một ít đến hiếu kính với Tân lão gia, kết quả bị Tân lão gia viết thư mắng cho một hồi.

"Thừa dịp thời tiết tốt, mau mang quần áo cho khô, đỡ bị mốc. Quần áo mùa đông và da phơi ở bên này, tơ lụa và nguyên liệu thì phơi ở chỗ kia đi…" Đại Trân hướng dẫn đám nha hoàn đem từng thứ đồ ở Tô Châu tới các giá phơi đồ.

Khi nói chuyện, Thụy Hòa cùng Thụy Xương tiến vào sân, phía sau có ba bốn nha hoàn, bưng mấy bồn hoa.

Đại Trân lập tức ném đồ vật trên tay mình đi, đón lấy, vui mừng nói:

"Vẫn là đại ca tốt nhất, biết được muội thích hoa lan, nhanh như vậy đã tìm được mấy bồn hoa rồi."

Thụy Xương bĩu môi:

"Trong mắt ngươi chỉ có mình đại ca, làm gì có ta đâu. Lạch bạch đến đây xum xoe, ngay cả một chữ mà cũng không thèm nói, thật là làm người ta tức giận mà."

Đại Trân cười tủm tỉm lắc lắc tay Thụy Xương:

"Hai chúng ta, hà tất phải nói lời khách khí."

Thụy Xương chớp chớp,

"Lần trước không phải ngươi nói là từ trong thư khố tìm được một tập sách đọc rất hay sao, nếu như đã nói vậy, liền đem quyển sách đó cho ta đi."

Đại Trân trừng mắt lớn, chỉ vào Thụy Xương nói:

"Cái đồ bụng dạ đen tối kia, thật sự quá giảo hoạt." Ngày thường suốt ngày làm bộ già dặn trưởng thành, thời điểm mấu chốt thì lại lộ ra bộ mặt thật.

"Vậy rốt cuộc ngươi có cho ta không?"

Thụy Xương túm lấy tay Đại Trân không buông, trơ mặt ra làm nũng: A tỷ a tỷ ----

Đại Trân bị hắn làm nũng đến nỗi nổi da gà, ôm cánh tay run run nói:

"Xin ngươi đừng có nói như vậy nữa, ta cho ngươi được chưa?"

Thụy Hòa bật cười ra tiếng, lắc đầu nói:

"Ngàn vạn lần đừng để cho tổ phụ nhìn thấy vẻ mặt không biết xấu hổ này của đệ, nếu không, thể nào cũng bị đánh đến nỗi không ai ngăn được."

"Ta không ngốc, đương nhiên sẽ không làm chuyện không có đầu óc như vậy." Thụy Xương vui mừng chạy vọt vào phòng Đại Trân, lục tung căn phòng, một lúc sau đầu đầy mồ hôi cầm bốn quyển sách nhỏ chạy ra, vui mừng nói:

"Vẫn là a tỷ của ta nghĩa khí."

Đương nhiên rồi.

Đại Trân ngẩng đầu đắc ý nói:

"Về sau ngươi theo ta đi, cơm ngon rượu say, muốn cái có cái đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!