Chương 48: (Vô Đề)

Nửa đêm Từ Canh bỗng nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra bốn phía tối đen như cũ. Sờ sờ phía sau lưng, trung y cơ hồ ướt đẫm, trên người nhão nhão dính dính, lại cúi đầu, Từ Canh xưa nay đứng đắn trên mặt tức khắc có vết rách.

"Điện hạ tỉnh, có muốn uống nước?"

Kim Tử nhỏ giọng hỏi.

Từ Canh vội vàng trả lời Không cần, nhanh chóng cởi quần ném xuống chân giường, sau đó nhắm mắt lại. Kim Tử nghe được động tĩnh trong phòng, lặng yên không tiếng động mà tiến vào, hắn mẫn cảm ngửi được không khí khác thường trong phòng, đầu tiên sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, chạy nhanh đi thu thập quần ở chân giường.

Nửa đêm về sáng Từ Canh luôn mất ngủ, lăn lộn trên giường như bánh rán, Kim Tử vẫn luôn ở phòng cách vách canh chừng, chỉ là không hề hé răng.

Trời còn chưa sáng Từ Canh liền dậy, sắc mặt không tốt, giữa gian mày nổi lên nét tiều tụy, buổi sáng khi rửa mặt còn phát ngốc một hồi. Kim Tử có chút lo lắng, sợ hãi hỏi:

"Trên người điện hạ không thoải mái ư? Nếu không, nô tài thỉnh Lưu thái y đến bắt mạch cho ngài."

Kim Tử đương nhiên biết tối qua Thái Tử trải qua chuyện gì, đối với mấy thiếu niên thanh xuân mà nói, cái này hết sức bình thường, hơn nữa cũng không phải là lần đầu, tại sao hôm nay Thái Tử điện hạ lại có bộ dáng thất thần như vậy?

"Không cần, ta không có việc gì."

Từ Canh nhéo nhéo ấn đường, lắc đầu nói, trong lòng vẫn nghẹn như cũ. Tối qua hắn mơ mộng xuân, cái này cũng không có gì kỳ quái, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, nhân vật chính trong mộng là tiểu tam lang, vấn đề này lập tức rất nghiêm trọng.

Mấy ngày hôm trước hắn còn có thể tự an ủi mình rằng đó chỉ là tình huynh đệ thưởng thức lẫn nhau, kết quả xoay người một cái lại tự vả chính mình, làm gì có tình huynh đệ nào thân mật đến nỗi có thể mộng xuân với người ta? Nếu như bị Tân tiên sinh biết được….

Hình ảnh đó quá đẹp, Từ Canh không dám nghĩ tiếp.

"Điện hạ hôm nay không đến bến tàu sao?" Sau khi dùng cơm sáng xong, Kim Tử hỏi.

Từ Canh liên tục lắc đầu, Không đi Vạn nhất hắn nhất thời để lộ ra dấu vết gì bị Tân tiên sinh nhìn ra thì làm thế nào? Cho dù không bị Tân tiên sinh chú ý, bị tiểu tam lang phát hiện không thích hợp đó? Hắn nhất định sẽ chán ghét mình.

Từ Canh thấy bộ dáng mình không thích hợp để gặp bất cứ ai.

Vậy ngài hôm nay –

"Ta ở hội quán đọc sách." Từ Canh hữu khí vô lực nói, dứt lời ngã xuống giường, nhắm mắt lại nặng nề mà thở dài. Tâm thật là mệt! Từ Canh nghĩ, nhất định là lúc trọng sinh đã xảy ra biến cố gì đó, ông trời vui đùa hắn như vậy. Không được, tuyệt đối không được như vậy!

Hắn ưu thương mà ở hội quán ngây ngốc một buổi sáng, cố tình không muốn cái gì thì cái đó sẽ tới, mới vừa sau giờ cơm trưa, hạ nhân bên ngoài báo nói Tân gia tiểu tam lang đến tìm ngài.

Gặp hay là không gặp?

Từ Canh do dự.

Điện hạ? Kim Tử thấy hắn sững sờ, nhẹ giọng gọi một tiếng.

Từ Canh giật mình bừng tỉnh, xoa xoa huyệt Thái Dương, thấp giọng nói:

"Cái kia… Cho hắn tiến vào." Khi nói chuyện, đôi mắt đã không tự chủ mà nhìn về phía cửa, chỉ một lát sau, rốt cuộc chờ được Đại Trân tiến vào.

Đại Trân vẫn mặc áo bông không mới không cũ như trước, quần áo rất vừa người, ôm sát thân thể làm cho thân hình nàng phá lệ đinh bạt, đôi mắt Từ Canh dõi theo không rời.

Nhưng mà, hắn vẫn cẩn thận nhìn phía sau Đại Trân mấy lần, xác định không có Tân Nhất Lai đi theo, lúc này mới yên tâm lớn mật mà nhìn.

"Hôm nay sao lại có thời gian mà đến thăm ta?"

Từ Canh một bên tiếp đón Đại Trân ngồi xuống, một bên tò mò hỏi: Có việc gì? Nếu không có chuyện gì, Tân tiên sinh sao lại có thể cho tiểu tam lang cùng Thái Tử gặp mặt.

Đại Trân cười,

"Cũng không phải đại sự gì, gần đây luôn ở nhà đợi đến buồn, cho nên muốn vào thành nhìn một chút, thứ hai là muốn vào nhìn xem có thể buôn bán gì."

Nàng vừa nói như vậy, Từ Canh lập tức có hứng thú hỏi, Đệ có chủ ý gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!