Dưới sự thúc giục và giám sát của Hoàng thị, Đại Trân cuối cùng cũng làm xong một bộ trung y, để với thư của Hoàng thị gửi đến Thiên Tân.
Tân Nhất Lai lần đầu tiên nhận được quần áo do nữ nhi tự tay làm, tâm tình rất kích động, cơ hồ không đợi thêm được giây phút nào mà muốn mặc lên người, đắc ý ở trước mặt Thụy Hòa khoe khoang,
"Ngươi xem, ngươi xem, tay nghề của A Trân, chưa thấy được đi, mặc thật thoải mái."
Thụy Hòa nhìn không được bộ dáng khoe khoang của hắn, không chút khách khí mà nhắc nhở:
"Người không phát hiện hai ống tay không giống nhau sao?"
Nói bậy gì đó.
Tân Nhất Lai lập tức bực mình, tức giận nói:
"Không ăn được nho thì nói nho chua, ngươi cũng quá nhỏ mọn rồi." Nói xong lại lén lút mặc áo choàng vào, che đi hai ống tay không đều nhau. Tên tiểu tử này mắt tinh thật, lời không nên nói thì đừng nói chứ.
Thụy Hòa quyết đoán mà nói sang chuyện khác,
"Chuyện bên này bao lâu có thể xong, cũng đã sắp tết rồi, tổng thể thì không thể lưu lại ở Thiên Tân này chứ."
"Qua mấy ngày nữa là có thể trở về."
Tân Nhất Lai nói, Cố Hưng vừa dẫn binh từ kinh thành tới, bến tàu xây dựng sắp xong, bọn họ sở dĩ còn lưu lại nơi này, là bởi vì Tân Nhất Lai bị mấy thương nhân làm phiền, đương nhiên là vì xi măng, viên ngoại lang cũng không dám làm chủ, mong Tân Nhất Lai xử lý xong mới về kinh, cho nên mới tạm thời kéo dài.
Sao vậy, nhớ nhà?
Thụy Hòa không trả lời, chỉ nói:
"Nhị lang và A Trân đang làm thứ gì đó, thần thần bí bí."
Tân Nhất Lai mày khẽ giật một cái, Sao ngươi lại biết?
Thụy Hòa lộ ra vẻ mặt thần bí mỉm cười,
"Cha, người đừng cho rằng ta ở trong phủ một người mật báo cũng không có chứ." Cùng với thư của Hoàng thị, còn có thư của hộ vệ trong phủ, tên đó mới là tâm phúc của hắn.
Tân Nhất Lai cười to ra tiếng,
"Tiểu quỷ, càng lớn càng giảo hoạt."
"Đều là học từ người." Thụy Hòa bất động thanh sắc mà khen tặng một câu, Tân Nhất Lai tức giận mà đánh ót hắn một cái,
"Thông minh cũng đừng lộ ra ngoài, cẩn thận bị người ta theo dõi."
Đã biết.
Thụy Hòa cúi đầu thụ giáo, lại nói:
"Nhị lang và A Trân đang định cải tiến máy dệt, đau đầu hơn nữa. Nhị Lang còn gọi bằng hữu đến phủ giúp đỡ."
Máy dệt vải?
Tân Nhất Lai nhất thời kinh ngạc,
"Như thế nào lại nghĩ đến việc này, nhưng cũng không dễ dàng gì. Bằng hữu của nhị lang còn có thể giúp đỡ?"
Thụy Xương mấy tháng hồi kinh đều ở Quốc Tử Giám đọc sách, nếu có bằng hữ thì mười người đến tám người là ở trong đó, Quốc Tử Giám là một đám mọt sách, thế nhưng lại có người đối với cái này có hứng thú?
"Là tôn tử của Quốc Tử Giám tế tửu Hồ đại nhân Hồ Trường Cẩm, con đã gặp qua một lần, cao cao gầy gầy, lịch sự văn nhã, là người không tồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!