Đại Trân vẫn như trước bận rộn việc mở tiệm tạp hóa, mỗi khi có ý kiến mới, lại đi hỏi ý kiến Hoàng thị.
"Con tính cứ kêu là tiệm tạp hóa, tiệm tạp hóa không à?" Hoàng thị không nhịn được mà hỏi, Rất khó nghe đó.
Đại Trân đỏ mặt lên, có chút ngượng ngùng, ha ha mà cười,
"Đương nhiên là có rồi, mà nữ nhi chưa nghĩ ra được tên nào hay cả. Nương cảm thấy lấy tên nào thì tốt?"
Hoàng thị không thèm để ý nàng,
"Ta làm sao mà biết. Đây chính là cửa tiệm của con, ta chỉ lo đưa tiền, cuối năm con đưa ta phần lãi, cái khác ta cũng không quản."
Đại Trân nhăn mũi, Con đi tìm cha.
"Tìm cha con cũng vô dụng." Hoàng thị nhắc nhở nói: "Cố đại lang kia mới là đại lão bản, chuyện lớn như vậy thì nên đến hỏi hắn sẽ thích hợp hơn, bằng không lấy tùy tiện một cái tên, nhỡ đâu người ta không thích thì làm sao?
Việc này chính là hai người bọn con cùng kết phường làm ăn, người ta khách khí nói do con làm chủ, con cũng không thể tin thật.
"Đại Trân như bừng tỉnh ngộ, dừng sức gật đầu,"Nương nói đúng, con chắc chắn sẽ làm vậy." Rốt cuộc lần đầu cùng người ta kết phường làm ăn, không biết nơi nào còn có những lễ nghi gì.
Đại Trân nghi, là do Cố gia đại lang tính tình hào sảng, thoạt nhìn không giống người hay tính toán chi li, cho nên nàng đã hoàn toàn quên mất điều này.
Như vậy có chút không đúng.
Vì thế, nàng lại lon ton đến Cố phủ tìm người, kết quả lại được người Cố phủ nói đại lang không có ở nhà.
"Lại không ở nhà? Hắn đã đi nơi nào?" Đại Trân có chút buồn bực, vị Cố huynh này một nói không cần đến Quốc Tử Giám đọc sách, hai không ở nha môn làm việc, tại sao lại còn không ở nhà, rốt cuộc là bận cái gì chứ?
Thị vệ cười tủm tỉm lắc đầu tỏ vẻ không biết, rồi sau đó, lại nói giống như lần trước:
"Có lẽ lang quân buổi chiều sẽ trở lại."
Đại Trân bất đắc dĩ, chỉ đành cáo từ, đi vài bước, rồi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, mượn giấy của thị vệ, viết cho Từ Canh một bức thư, hỏi hắn về việc đặt tên cửa hàng, sau đó tiếp tục vội vàng trở về.
Qua hai ngày, rốt cuộc Cố phủ cũng có tin tức, Cố gia đại lang mời nàng đến Đắc Ý lâu dùng cơm, nói là đã nghĩ ra tên rồi.
Lại ra ngoài a?
Hoàng thị nhớ tới lời của Thụy Hòa, nhịn không được hỏi:
"Cố gia đại lang tại sao lại không mời con đến trong phủ?"
Đại Trân nhíu mày,
"Hai chúng ta chỉ là hợp tác làm ăn, nếu xét theo việc công mà nói, đến phủ bái phỏng trưởng bối thì không được tốt đi."
Hoàng thị che dấu cười cười,
"Nương muốn nhìn xem vị Cố gia đại lang kia, rốt cuộc có phải tuấn lãng như trong lời đồn hay không?"
"Đó là đương nhiên rồi."
Đại Trân lập tức hưng phấn nói, "Hắn tuy rằng không tuấn tú như đại ca, nhưng phong độ cực kỳ tốt, lại là người hào sảng, rất dễ chung sống. Không biết đại ca nghe người nào nói về hắn không tốt, luôn nghĩ hắn lớn lên thô kệch to lớn, cử chỉ thô lỗ cẩu thả, thật là quá phận.
Cố huynh rõ ràng là một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, rất tao nhã lịch sự, văn nhã, theo con thấy, ngay cả đại ca cũng không bằng đâu.
"Hoàng thị hơi híp mắt,"Thật sao?
Thật đáng tiếc không được nhìn thấy. Aiiii ----
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!