Tiếng xôn xao bên ngoài nhanh chóng im lặng, Đại Trân lúc này mới thò mặt ra khỏi ngực của Từ Canh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chủy thủ cách cổ mình không xa, hô hấp rõ ràng cứng lại,
"Cố…. Cố huynh có thể thu đao lại không, thật sự dọa người lắm."
Lúc này vẻ mặt Từ Canh vô cảm xúc thu đao lại, lại nói: Làm đệ sợ?
Đại Trân nặng nề thở ra một hơi, lắc đầu,
"Vẫn tốt, chỉ sợ lưỡi dao này làm bản thân bị thương. Ta đã thấy cái so với như bây giờ còn đáng sợ hơn rất nhiều. Thấy động đao, còn có máu nữa."
Nàng làm tư thế cắt cổ, Từ Canh bị nàng trêu chọc cười rộ lên,
"Ta quên mất lúc nhà đệ hồi kinh đã gặp thích khách."
"Đây là chuyện gì vậy? Có người muốn hại huynh, huynh đắc tội ai sao?" Đại Trân có chút không tự nhiên đẩy Từ Canh ra, làm bộ làm tịch võ vỗ bả vai cùng cánh tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Nàng cũng không phải là cô nương hay ngượng ngùng, chỉ là chưa từng cùng một nam tử xa lạ tiếp xúc thân mật như thế, cảm giác có chút kỳ quái không được tự nhiên, nhưng lại không hề có cảm giác chán ghét.
Đại khái là bởi vì trên người hắn đều là mùi hương dễ ngửi, Đại Trân nghĩ, là hương trà nhàn nhàn cùng với mùi trầm hương, thoải mái thanh mát mà lại ấm áp.
Từ Canh cười khổ,
"Có lẽ là ngoài ý muốn."
Hắn quả thật không biết là tên nào nào không muốn sống mà dám hành sự giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.
Vừa mới dứt lời, bên ngoài liền truyền đến âm thanh thấp thấp của Kim Tử,
"Lang quân, ngài không có việc gì chứ?"
Từ Canh xốc màn xe lên, bên ngoài rất an tĩnh, trên đường cái không có người qua lại, trống rỗng. Trong không khí còn có mùi máu nhàn nhạt, trên mặt đất còn sót lại mấy mảnh mấy lớn, ánh nắng ngày thu chiếu xuống, vô cùng chói mắt.
Từ Canh nhíu nhíu mày, không hề có chút cảm xúc nào mà hỏi: Sao lại thế này?
"Đằng trước có kinh mã, đụng vào người khác, chúng ta là bị liên lụy."
Từ Canh a lên một tiếng, quay đầu cười với Đại Trân,
"Không phải là ta nói là ngoài ý muốn hay sao."
Đại Trân còn muốn ra ngoài xem náo nhiệt, Từ Canh đẩy đẩy tay, ấn đầu nàng trở lại,
"Có gì hay mà xem, mau quay lại."
Từ canh cũng không dùng lực quá lớn, Đại Trân lại bị hắn đẩy lại đến nỗi ngã oạch một cái xuống nền xe. Từ Canh hoảng sợ, cuống quít đưa tay ra kéo nàng, quan tâm hỏi: Ngã đau không?
Đại Trân tức giận sửa sửa tóc, tức giận mà trừng mắt nhìn hắn, Tóc bị rối hết rồi. Nàng trừng trừng mắt, bộ dáng thật sự rất đáng yêu, giống như một chú mèo nhỏ đang tạc mao.
Từ Canh có chút buồn cười, lại sợ nàng tức giận.
Không thể nói rốt cuộc vì cái gì, hắn đối với Tân gia tiểu Tam lang có một loại hảo cảm đặc biệt, a, có lẽ bởi vì hắn là nhi tử của Tân tiên sinh, hoặc là tên tiểu tử hung dữ này là do hắn cứu
--- tuy rằng tiểu quỷ này không biết.
"Có người sao? Ta ngửi thấy có mùi máu, thật đáng thương."
"Không phải là máu người, là máu của ngựa." Từ Canh trợn mắt nói dối,
"Con ngựa kia chạy điên loạn, bị người ta đem thịt rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!