Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Năm Nguyên Phong thứ mười, vẫn là tháng mười hai, tuyết rơi nhiều đã hai ngày, tuyết đọng hơn một thước trên mặt đất.
Trong hoàng cung uy nghiêm của Đại Diễn lại truyền đến những âm thanh tận lực đè thấp giọng.
"Tiểu công chúa…"
"Tiểu công chúa…"
"Xương Hoa công chúa…"
Trong cung điện tinh xảo, các cung nữ thái giám vội vàng tìm kiếm tiểu công chúa thoáng cái là chẳng thấy tăm hơi đâu.
Một tiểu cung nữ sốt ruột rơi nước mắt, "Trương cô cô, làm sao bây giờ, không thấy tiểu công chúa đâu cả, chúng ta phải nói thế nào với hoàng hậu nương nương đây?"
Sắc mặt của Trương cô cô vẫn bình tình, chỉ có lông mày hơi nhíu lại, bà suy nghĩ một chút, thiên hạ yên ổn đã lâu, thủ vệ trong cung lại rất đông và nghiêm, chắc chắn không phải lo lắng có ai từ bên ngoài bắt tiểu công chúa đi. Huống hồ, trước khi tiểu công chúa biến mất còn đặc biệt sai người hầu lui ra. Bây giờ ngay cả Tử Tô luôn đi sát bên cũng không thấy đâu thì chỉ có thể là hai đứa bé tự trốn đi thôi.
Bà nói: "Thử tìm lại trong điện đi, từ trước đến nay tiểu công chúa đều rất hiểu chuyện, nhất định sẽ không tự dưng bỏ trốn làm người khác khó xử đâu."
Nghe bà nói vậy, tiểu cung nữ như tìm được người đáng tin cậy, vội vàng cùng hai cung nữ khác vào điện cẩn thận tìm kiếm, quả nhiên tìm được một tờ giấy trắng trước thư án, bên trên có một người được vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, bên cạnh còn có mấy vết đen kì quái, nàng ta vội vàng đưa tờ giấy này cho Trương cô cô.
Trương cô cô cầm lấy nhìn kĩ một chút, người trong giấy trông khá nhỏ, mặc áo bào màu vàng. Bà lập tức hiểu ra đấy chính là ca ca sinh đôi của tiểu công chúa – đương kim thái tử điện hạ.
Bà liền gọi một cung nữ đắc lực tới, phân phó: "Ngươi lập tức chuẩn bị tốt lò sưởi nhỏ với áo choàng, mang mấy người đến đông cung, nhớ lưu ý ở ven đường, có lẽ tiểu công chúa đang ở ven đường đấy, để ta đi bẩm báo với nương nương."
"Vâng".
Xương Hoa công chúa ở cung Vĩnh Lạc, cách cung Tê Phượng của hoàng hậu nương nương không xa, chỉ cách một bức tường thôi.
Liễu Nhi thấy Trương cô cô vội vàng đi đến nên tiến lên hỏi nguyên do rồi lập tức đưa bà vào cầu kiến.
Tiết Tĩnh Xu ngủ trưa vừa mới tỉnh, đang tựa vào đầu giường, nhận tờ giấy Trương cô cô đưa, vừa nhìn vừa bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Trương cô cô cúi đầu, nghe thấy tiếng cười khẽ của hoàng hậu nương nương thì tâm trạng lo sợ bất an mới hơi thả lỏng.
Tiết Tĩnh Xu hỏi: "Lúc tiểu công chúa trốn đi thì mặc cái gì? Có mang lò sưởi cầm tay không?"
Trương cô cô vội nói: "Chính là chiếc áo choàng lúc vào thu bệ hạ tự tay săn cáo trắng làm thành, còn có lò sưởi bát bảo nương nương ban cho nữa ạ."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: "Nếu thế thì sẽ không bị cảm đâu. Ngươi mau cho người đi về hướng đông cung tìm nó, đưa nó gặp thái tử rồi bảo nó đến gặp ta. Chuyện hôm nay, cung Vĩnh Lạc phạt một tháng tiền lương."
"Vâng, đa tạ long ân của nương nương." Trương cô cô thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tạ ơn rồi lui ra.
Tiết Tĩnh Xu cầm tờ giấy kia quan sát lại một phen, lắc đầu cười thở dài: "Vẽ cũng xấu quá đi mất."
Liễu Nhi rót cho nàng chén trà nóng, nghe thấy câu này liền bảo vệ tiểu công chúa: "Tính ra đến giờ công chúa mới có bốn tuổi, đứa bé nhà bình thường bây giờ chỉ biết chơi bùn thôi. Tiểu công chúa có thể cầm bút giấy đã giỏi hơn những đứa khác rất nhiều rồi."
Nàng ấy nói xong liền thò đầu nhìn bức vẽ, nghi ngờ hỏi: "Đứa bé mặc áo bào màu vàng kia là thái tử thế còn những chấm đen nhỏ bên cạnh là gì thế ạ?"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Chẳng phải em làm cho nó cái kẹo hoa hồng à, nó đã nhớ kĩ là phải để dành phần kẹo cho ca ca mà đợi mãi chẳng thấy ca ca đâu nên tự đi tìm rồi. Nó cùng lắm được ba tấc mà chủ ý lại lớn, trốn đi còn biết để lại thư." (1 tấc = 10cm)
Liễu Nhi che miệng buồn cười: "Vậy em đi kêu phòng bếp chuẩn bị trà gừng. Chờ tiểu công chúa đến để người uống xua gió lạnh."
"Đi đi."
Tiết Tĩnh Xu lại nhìn trong chốc lát rồi mới đứng dậy cuộn tờ giấy lại, cất vào một cái hộp trên thư án.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!