Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Tiết Tĩnh Xu ngồi kiệu xuất cung, nàng vẫn nhớ rõ lời hứa với Liễu Nhi. Đi được nửa đường thì bảo kiệu dừng lại, nàng mua một gói bánh nướng phủ đường thắng, nhớ đến mấy tiểu cô nương thường xuyên đến viện nàng chơi thì mua thêm ô mai đường, nước hoa hồng với mấy loại kẹo khéo léo tinh xảo.
Trở về phủ, nàng đến thưa đại khái mọi chuyện xảy ra trong cung ngày hôm nay cho Chu lão thái quân. Nàng không giấu giếm bất cứ chuyện gì, đằng nào nàng không nói thì cũng có Tuệ Hương tận mắt chứng kiến mọi việc sẽ báo lại thôi.
Chu lão thái quân nghe xong càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình: Thái hoàng thái hậu rất vừa lòng với đứa cháu này, có lẽ không bao lâu nữa thánh chỉ lập hậu sẽ được ban xuống.
Trong tâm lão thái quân vô cùng phức tạp. Từ trên xuống dưới triều Đại Diễn này đều ngầm coi Tiết gia là nhà mẹ đẻ hoàng hậu vì mấy đời nay Tiết gia đều có con cháu vào cung làm hoàng hậu, đời Tiết lão thái gia là tỷ tỷ ruột của ông vào cung. Tiết gia có quan hệ bám váy này nên đã phồn thịnh kéo dài cả trăm năm nay không hề suy yếu.
Vi Yên: Ý là cả Tiết gia nhờ vào phụ nữ trong phủ nên không suy yếu ~~ Người ta gọi là bám váy đàn bà á =))
Mười ba năm trước có một thuật sĩ tha phương ghé thăm quý phủ nói bà có hai đứa cháu gái có mệnh làm hoàng hậu nhưng chỉ một người có thể làm mẫu nghi thiên hạ, khi đó gặp qua thuật sĩ kia, một là trưởng nữ Đại phòng, một là trưởng nữ Nhị phòng.
Chuyện này chỉ có những người ở đó biết, Tiết lão thái gia đã ra lệnh không ai được phép tiết lộ ra ngoài.
Hai năm sau thái tử đương triều tới cửa cầu hôn Đại cô nương vì vậy trưởng nữ Đại phòng liền trở thành thái tử phi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi thái tử đăng cơ, thái tử phi sẽ là người đứng đầu hậu cung.
Dường như tất cả mọi chuyện đều xảy ra đúng như lời thuật sĩ kia nhưng câu nói chỉ một người có thể làm mẫu nghi thiên hạ đã để lại khúc mắc trong lòng Đại cô nương.
Nàng ta nhanh chóng tạo áp lực cho nhà mẹ đẻ, tất cả ý tứ đều là không muốn phát sinh thêm vấn đề gì nữa.
Tiết lão thái gia cân nhắc mọi chuyện, lấy lí do thân thể ốm yếu cần tĩnh dưỡng để tống trưởng nữ Nhị phòng đến am ni cô ngoài thành.
Mọi chuyện tưởng như đã được định sẵn như vậy. Ai ngờ thái tử rơi đài, ngồi trên ngôi vị hoàng đế lại là người không được coi trọng – Lục hoàng tử.
Lúc đó không phải Tiết lão thái gia không động tâm đến chuyện đưa đứa cháu thứ ba vào cung, chỉ là thấy được sự bài xích về việc lập hậu của bệ hạ rồi mấy đại thần nhắc đến vấn đề đó đều gặp phải tai ương nên mới buông xuôi quyết định đó.
Không biết thái hoàng thái hậu nghe được lời của thuật sĩ từ đâu mà nói đã thuyết phục được hoàng đế, chỉ mặt gọi tên muốn trưởng nữ Nhị phòng vào cung.
Chu lão thái quân cảm thán trong lòng, chứng tỏ mọi việc đều đã có số của nó. Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay không khác gì lời tiên đoán của thuật sĩ đó chút nào.
Bà nhìn đứa cháu gái lạnh nhạt trầm tĩnh trước mắt thì trong lòng lại thở dài. Lúc trước Tiết phủ từ bỏ nàng, về sau muốn dựa vào nàng để duy trì vinh hoa phú quý, chỉ sợ phải trả giá cao.
Trong lòng Chu lão thái quân có rất nhiều suy nghĩ, nụ cười trên mặt càng ôn hòa, "Tam nương (nương trong cô nương), theo bà nội thấy thái hoàng thái hậu rất thích con, có lẽ về sau sẽ thường xuyên gọi con vào cung hầu hạ. Ta định mời một cô cô ở trong cung dạy con quy củ để tránh xảy ra chuyện không may, con thấy thế nào?
Cho tới bây giờ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra sau này Tiết gia Tam cô nương chính là hoàng hậu, chỉ là chưa hạ thánh chỉ mà thôi. Vì vậy ai biết chuyện cũng giả vờ hồ đồ.
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, nói: "Tĩnh Xu tạ ơn bà nội, khiến bà nội phí tâm rồi ạ."
"Được rồi, đứa bé ngoan. Con cũng mệt rồi, mau trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi, chốc nữa ta sẽ nói một tiếng với mẹ con, sáng mai con không cần tới thỉnh an đâu."
"Đa tạ bà nội yêu quý, cháu gái xin cáo lui." Tiết Tĩnh Xu cũng không từ chối, thi lễ quay người lui xuống.
Quay về viện Nghênh Xuân thì nàng phát hiện ba đứa Ngũ, Lục, Thất đều ở đây.
Nàng cầm mấy loại kẹo vừa mua rồi cười nói: "Có phải các ngươi ngửi thấy mùi thơm nên đặc biệt đến chỗ của ta chờ ăn không?"
Lục cô nương nhỏ giọng nói: "Ngũ tỷ tỷ nói muốn tới nghe kịch hay."
Mẹ của Lục cô nương là Cầm di nương chỉ sinh được một đứa con gái. Nhà mẹ đẻ không giúp được gì nên ở Tiết phủ này không có địa vị, theo đó Lục cô nương cũng không được coi trọng.
Tiểu cô nương rất nhạy cảm, ngày thường an phận không dám gây sự lại hay xấu hổ cũng rất nhát gan. Lúc đầu không dám nói chuyện với Tiết Tĩnh Xu, mấy ngày nay dần thân thiết nên mới thả lỏng một chút.
Tiết Tĩnh Uyển thấy câu đầu tiên nàng đã bán đứng mình liền trừng mắt nói: "Giỏi lắm, đồ không có tình nghĩa, về sau ta không chơi với ngươi nữa!"
Lục cô nương sốt ruột, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ nhìn Tiết Tĩnh Uyển, sợ nàng tức giận lại không dám giải thích, trông vô cùng đáng thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!