Chương 5: Ngự ban

Editor: Nguyệt Vi Yên

Beta: Vũ Ngư Nhi

Năm đó Tiết Tĩnh Xu rời nhà lúc bảy tuổi, Tiết Tĩnh Uyển cũng chỉ ba bốn tuổi, là cái đuôi nhỏ suốt ngày đi sau lưng nàng gọi tỷ tỷ. Trong chớp mắt, đứa bé ngày nào đã trở thành đại cô nương, hơn nữa có lẽ đã quên mất nàng.

Tiết Tĩnh Xu im lặng ngồi một bên nhìn Tần thị và con gái nhỏ thân mật với nhau.

Nàng có cảm giác Liễu Nhi đang khẽ đè lên vai nàng nên hơi quay đầu cười trấn an, ý bảo bản thân không sao.

Thật ra nếu nói nàng không để ý việc bị mẹ xa cách thì chính là lừa người.

Lúc trước khi còn nhỏ, vì nhớ người nhà nên nàng từng trốn trong phòng khóc hết bao nhiêu là nước mắt.

Nhưng một năm rồi lại một năm qua đi, chẳng có ai đón nàng trở về cả. Thư ân cần hỏi thăm mấy ngày một lá dần thành mấy tháng mới có vài lời, tình cảm nóng hổi cũng trở nên nguội lạnh.

Tình cảm giữa người với người đều do sự tiếp xúc lâu ngày mà ra, nàng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ thử; nếu nàng là Tần thị, một bên là đứa con gái mười năm không gặp, một bên là đứa con bà yêu thương nâng niu ở ngay bên cạnh, ai thân ai xa, chẳng phải vừa nhìn là biết ngay sao?

Không cần nói ai khác, chỉ nói chính nàng, Liễu Nhi luôn luôn ở bên nàng, có quan trọng hơn người khác nhiều không?

Nếu vậy thì sao phải bất bình.

Tiết Tĩnh Uyển quấn quýt trong lòng Tần thị làm nũng, Tần thị vỗ lưng nàng rồi nói: "Mau đứng lên đi, tỷ tỷ của con đang nhìn đấy."

Tiết Tĩnh Uyển nghiêng đầu, trốn trong ngực Tần thị nhìn Tiết Tĩnh Xu, "Tỷ tỷ?"

Tiết Tĩnh Xu khẽ cười nói: "Muội muội."

Tiết Tĩnh Uyển đứng thẳng người, tò mò đi đến trước mặt nàng, mở to mắt cẩn thận quan sát nàng một lần.

Tuy nàng đã mười bốn tuổi song có cha mẹ ở bên yêu thương nên mỗi hành động đều khờ khạo ngây ngô, xinh đẹp, ngọt ngào nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra nét trẻ con.

Tiết Tĩnh Xu mỉm cười mặc kệ nàng đánh giá.

Năm đó khi rời nhà tuổi của nàng cũng không lớn, hơn nữa đã qua rất nhiều năm, hình dáng của em gái trong trí nhớ của nàng chênh lệch quá nhiều. Hôm qua có nhiều người như vậy nhưng nàng cũng không nhận ra em ấy.

Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy hai chị em có phần giống nhau nhưng Tiết Tĩnh Uyển giống bố còn nàng thì giống mẹ nhiều hơn.

Tiết Tĩnh Uyển nhìn một chút rồi vỗ tay cười hì hì nói: "Mẹ, tỷ thật xinh đẹp! Còn xinh hơn Tứ tỷ nhiều."

Tần thị kéo nàng lại sau đó vỗ nhẹ: "Con ấy, ngày nào cũng khen tỷ này xinh, tỷ kia đẹp, mình thì ngày nào cũng hoạt bát như vậy, chẳng có dáng vẻ của con gái gì cả."

Tiết Tĩnh Uyển nghe xong, nàng quơ tay không chịu bỏ qua: "Đều tại mẹ, các tỷ tỷ đều xinh đẹp như vậy, chỉ con có bộ dạng thế này, mẹ bất công!"

Tần thị lắc đầu rồi bật cười nói: "Đúng đúng đúng, đều là lỗi của mẹ."

Lúc này Tiết Tĩnh Uyển mới vui vẻ ra mặt, chạy đến trước mặt Tiết Tĩnh Xu nghiêng đầu nhìn nàng.

Tiết Tĩnh Xu nhìn đôi mắt đen láy của muội muội vẫn mang chút hình ảnh năm xưa. Nàng chần chờ một chút rồi chậm rãi cầm tay Tiết Tĩnh Uyển nói: "Uyển Uyển đã lớn rồi."

Tiết Tĩnh Uyển hào hứng ngay tức khắc, đi tới chiếc ghế bên cạnh nàng, cầm tay nàng lấy làm lạ hỏi: "Tỷ biết rõ ta?"

Tiết Tĩnh Xu gật đầu, "Khi còn bé chúng ta còn sống chung với nhau đấy."

Tiết Tĩnh Uyển chống cằm nhíu mày suy nghĩ một chút rồi tiếc nuối nói: "Vậy sao muội không nhớ rõ?"

Tần thị nói: "Lúc đó con còn quá nhỏ thì biết được cái gì."

Đang nói thì Niệm Hạ lại bước vào truyền lời: "Nhị phu nhân, Lục cô nương đến thỉnh an."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!