Editor: Lạc Lạc
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Tiết Tĩnh Xu nói xong thì nửa ngày cũng không thấy hoàng đế đáp lại. Nàng thấy hắn không có động tĩnh gì, trong lòng cũng hơi tò mò, đang định lén mở mắt ra nhìn thì thấy trên trán có một bàn tay áp lên.
Hoàng đế dùng bàn tay sờ sờ trán Tiết Tĩnh Xu sau đó sờ lại mình, thấy không có gì khác biệt định chồm người qua trực tiếp dùng trán để kiểm tra.
Tiết Tĩnh Xu ngạc nhiên mở cả hai mắt, lấy tay đẩy ngực hắn hỏi: "Bệ hạ đang làm gì đấy?"
Hoàng đế nói: "Vừa rồi hoàng hậu nói thân thể không khỏe, ta muốn xem có phải phát sốt không? Cho người đi gọi thái y đến đây."
Tiết Tĩnh Xu sửng sốt, có chút dở khóc dở cười. Rõ ràng nàng đang nói lẫy với hoàng đế, không ngờ hắn chỉ nghe nửa đầu, không tìm hiểu vì sao nàng không vui mà lo lắng cho thân thể của nàng.
Tiết Tĩnh Xu cảm thấy bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại tựa như có dòng nước ấm chảy qua.
Đã không còn buồn ngủ, nàng xốc chăn lên chuẩn bị đứng dậy: "Chỗ nào cũng khỏe cả, chỉ là thiếp thuận miệng nói thôi. Bệ hạ đừng coi là thật chứ, cứ cho người truyền thiện đi."
Hoàng đế đè nàng lại, không cho đứng dậy, trịnh trọng nói: "Vẫn nên để cho thái y tới nhìn một chút, đêm qua ta càn rỡ làm cho hoàng hậu phải chịu tội, là do ta không phải, ta nhận lỗi với nàng."
Tiết Tĩnh Xu không được tự nhiên, chuyển ánh mắt sang một bên rồi cất tiếng: "Bệ hạ nói điều này làm gì? Tục ngữ nói một cây làm chẳng nên non, nếu tối hôm qua thiếp không tình nguyện..."
Nàng không nói được tiếp, nét mặt đỏ ửng sau đó sửa lại lời nói: "Không cần làm phiền thái y, thiếp nghỉ ngơi một ngày đã thấy tốt hơn nhiều."
Hoàng đế thấy mặt nàng đỏ ửng, vươn đầu ngón tay vuốt ve: "Gương mặt của hoàng hậu còn tươi đẹp hơn hoa trong Ngự hoa viên nhiều."
Tiết Tĩnh Xu bị hắn sờ ngứa, đưa tay bắt ngón tay đang tác oai tác quái của hắn lại, giữ trong lòng bàn tay rồi nhìn hoàng đế nói: "Bệ hạ đọc những lời này trong sách có đúng không?"
Lần đầu tiên ánh mắt hoàng đế dao động, hắn không xác định nói: "Rõ ràng như vậy sao? Làm sao hoàng hậu liếc mắt là phát hiện ra?"
Tiết Tĩnh Xu thầm nghĩ, sao không rõ ràng? Đàng hoàng khen người ta như vậy không phải bản tính của người.
Giống như trước đây, nói nàng là một mỹ nhân, nói nàng đáng yêu, còn hôm nay bảo mặt nàng mềm mại. Nếu là người bình thường thì còn biết khen người khác còn từ miệng hoàng đế nói ra thì nhất định hắn học ở chỗ khác chứ không phải bản thân hắn tự nói.
Thế nhưng, Tiết Tĩnh Xu không nói thật cũng vì muốn lưu lại cho hoàng thượng chút mặt mũi: "Thiếp đoán bừa thôi."
Lời nói của hoàng đế lại có chút cảm thán: "Hoàng hậu đoán vô cùng chuẩn, hai ngày nay ta lại vô tình đọc được một thoại bản. Bên trong có vị thư sinh luôn không ngớt lời khen ngợi cô gái kia, ta thấy một đống lời khoác lác sáo rỗng, chỉ có câu này nói nữ tử sắc đẹp như hoa mới tương xứng với hoàng hậu."
Tiết Tĩnh Xu bị hắn khen mà lúng túng, kiên trì nói rằng: "Nếu thiếp là hoa xuân thì bệ hạ chính là cây tùng bách uy nghiêm."
Hoàng đế gật đầu, không chút khách khí nhận lời khen ngợi.
Tiết Tĩnh Xu sợ hắn lại thốt lên gì, vội vàng nói tiếp: "Hoàng thượng mau sai người bày thiện đi."
Nếu nói nữa nàng sẽ buồn ngủ.
Hoàng đế ngăn lại: "Hoàng hậu cứ ngồi ở trên giường, ta sai người đem bữa trưa đến."
Tiết Tĩnh Xu bị hắn dùng tay giữ lại, không thể động đậy, chỉ có thể theo lời hắn.
Nàng chống tay ngồi xuống, tiện tay cầm gối đỡ dưới lưng.
Hoàng đế nhìn thấy hỏi: "Thắt lưng hoàng hậu làm sao vậy?"
Tiết Tĩnh Xu ấp úng: "Không có gì."
Hoàng đế suy nghĩ một chút lại hỏi: "Có phải do tư thế đêm qua..."
Tiết Tĩnh Xu vội nói: "Bệ hạ đừng nói nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!