Chương 47: Kiều diễm

Editor: Lạc Lạc

Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Hoàng thượng cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như cánh bướm lên mi mắt nàng, hỏi: "Hoàng hậu đang suy nghĩ điều gì?"

Tiết Tĩnh Xu mở một bên mắt, liếc nhanh qua hắn rồi lại cụp xuống, không nói câu nào.

Hoàng đế đưa lưỡi lướt nhanh trên mí mắt của nàng.

Mí mắt Tiết Tĩnh run rẩy kịch liệt, hai tay ôm hoàng đế chặt hơn một chút, không nhịn được nhẹ giọng gọi hắn: "Hoàng thượng..."

Rõ ràng nàng vô thức kêu hoàng đế nhưng hắn lại cố tình xuyên tạc ý nàng: "A? Hoàng hậu đang nhớ ta sao? Đây là vinh hạnh của ta."

Tiết Tĩnh Xu mím chặt môi không lên tiếng, tránh việc lại bị hắn nắm thóp rồi nói lung tung.

Hai tay hoàng thượng chậm rãi chạy trên khắp cơ thể nàng, lúc này hai người không mặc xiêm y, ngay cả nước trên người cũng không lau khô mà cứ thế dính sát vào nhau.

Hoàng đế còn nói: "Chăm nuôi... nhiều ngày như vậy, cuối cùng hoàng hậu cũng có thêm chút thịt, ta không cần lo lắng đè hỏng nàng rồi."

Lúc hắn nói lời này thì đôi tay đang đặt trên ngực Tiết Tĩnh Xu nhéo nhéo đầy toan tính xấu xa.

Tiết Tĩnh Xu đành lặng lẽ đưa mắt nhìn hắn: "Thì ra lí do bệ hạ hao tổn tâm trí hối thúc thiếp ăn cơm là vì việc này."

Hoàng đế nói: "Bắt hoàng hậu ăn nhiều cơm là lo cho sức khỏe của nàng, thế nhưng nếu còn có chỗ tốt khác thì hưởng thụ một chút có là gì đâu?"

Tiết Tĩnh Xu lầm bầm: "Có phải bệ hạ lại xem quyển sách kia không? Vì sao mà miệng càng ngày càng xấu xa..."

Hoàng đế cúi đầu hôn nàng: "Nơi nào xấu xa? Hoàng hậu xem giúp ta một chút."

Âm thanh cuối cùng biến mất giữa môi hai người.

Cung nhân phục vụ đứng phía xa xa bên ngoài điện.

Tiểu thái giám tiến lên xin chỉ thị của Đức công công xem có cần đun nước nóng nữa không.

Đức công công lườm hắn một cái: "Cái này mà cần phải hỏi? Thằng nhóc đi nhanh đi, không tinh ý tí nào cả!"

Tiểu thái giám nhanh chân chạy đến Ngự thiện phòng truyền lời.

Đức công công giương tai nghe động tĩnh bên trong điện, nhưng làm cách nào cũng không nghe được tiếng nước thì không khỏi hoài nghi: Bệ hạ đi vào đó một mình chẳng phải là muốn thân mật với nương nương hay sao? Vì sao không có tí âm thanh nào? Đừng nói là hai người chỉ đơn thuần tắm xong rồi lên giường đi ngủ nhé.

Lời này nói ra kể cả bệ hạ tin thì Đức công công cũng không tin.

Qua một hồi lâu hắn mới nghe thấy hoàng đế sai người đưa nước nóng vào.

Đức công công vội vàng cùng mấy tiểu thái giám khỏe mạnh bê nước nóng vào.

Hắn cúi đầu chỉ huy thái giám đổi nước, liếc mắt qua thì thấy nương nương đang nằm trên giường êm bên hồ tắm, còn bệ hạ thì ngồi cạnh giường thuận tay mặc ngoại bào để lộ ra một mảng ngực lớn.

Lúc bấy giờ Đức công công mới hết nghi ngờ, bảo sao không nghe thấy chút động tĩnh nào, hóa ra bệ hạ và nương nương không nghịch nước.

Trong lòng hắn cảm thấy rất vui mừng, xem ra bệ hạ vẫn chăm sóc nương nương chứ không càn rỡ giống hắn tưởng tượng.

Sau khi đổi xong nước nóng hoàng đế vẫy tay cho bọn họ lui xuống, còn bản thân quay lại ôm Tiết Tĩnh Xu từ trong chăn ra, giúp nàng tắm rửa sạch sẽ.

Toàn thân Tiết Tĩnh Xu không có sức lực, mềm nhũn dựa vào người hắn.

Hoàng đế không hề biết nín nhịn bốn năm ngày, đến khi được thả sẽ không kiềm được sẽ như thế nào, chỉ là lúc này phía dưới lại có phản ứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!