Editor: Lạc Lạc
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Buổi chiều phải đến điện Thọ Hoàng cúng bái tổ tiên.
Nghi trượng xuất hành của đế hậu đã được chuẩn bị sẵn sàng trước điện Sùng Đức. Có hơn trăm người khiêng Ngự liễn và Phượng liễn, khoảng trăm người khác bao quanh bảo vệ đường đi, từ hoàng cung đến tông miếu không một bóng người, toàn bộ đường được dùng màn che, cứ cách mấy bước lại có cấm vệ quân cầm đao trong tay để hộ giá.
Sau khi dâng hương cho liệt tổ liệt tông ở tông miếu thì phải quay lại cung cúng bái tiên hoàng đã tạ thế, như vậy mới được tính là hoàn thành, sau đó ngày mai thực hiện lễ ra mắt là xong.
Theo lệ thì ba ngày đầu đại hôn, hoàng đế không cần vào triều nhưng việc nước không thể hoãn nên buổi chiều sau khi cúng bái xong, hoàng thượng thay thường phục rồi đến điện Sùng Đức xử lí chính vụ.
Trong cung Tê Phượng, Tiết Tĩnh Xu di chuyển từ thiên điện đến chính điện, cùng lúc đó nữ quan chưởng cung dẫn các cung nhân vào hành lễ với nàng.
Trong cung quy, hoàng hậu có bốn nữ quan hầu hạ bên người, tám cung nữ và thô sử không được ghi danh là cung nhân lên tới hơn mười người, hiện giờ trước mặt Tiết Tĩnh Xu là mấy cung nhân hầu hạ bên người đang hành lễ.
Hôm nay sức lực của nàng không đủ nên chỉ hỏi tên, ban thưởng qua loa rồi cho lui xuống.
Liễu Nhi giúp nàng xoa bóp bả vai.
Tiết Tĩnh Xu hỏi nàng: "Tối hôm qua ngủ có quen không? Có người nào làm khó dễ em không?"
"Không có, mọi người đều rất tốt. Em cùng Tô cô ở trong một phòng, cô cô rất quan tâm em. Thế hôm qua tiểu thư ngủ có ngon không?"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Ta rất tốt, Tô cô cô là lão nhân trong cung, em phải nghe lời người, học tập người nhiều vào, nếu thường ngày không có việc gì thì đừng ra khỏi cung Tê Phượng."
Liễu Nhi gật đầu: "Em hiểu mà, tiểu thư cứ yên tâm đi."
Bây giờ nàng đã tiến bộ rất nhiều, biết trong cung không thể so với bên ngoài nên làm việc đều cẩn thận hơn, tính tình ồn ào cũng thay đổi không ít.
Tiết Tĩnh Xu được xoa bóp thỏa mái nên cảm thấy buồn ngủ, hai tay chống trán một lát đã ngủ say.
Liễu Nhi sợ nàng bị sái cổ nên nhẹ nhàng đỡ nàng nằm lên tháp quý phi, đắp chăn lông chồn bạc cho nàng rồi từ từ lui ra ngoài.
Đến lúc Tiết Tĩnh Xu tỉnh lại thì trong cung đã lên đèn, nàng nhìn sang bên cạnh liền thấy hoàng thượng đang cầm sách đọc dưới ánh nến, không biết hắn đã ngồi được bao lâu rồi.
Tiết Tĩnh Xu vội vàng sửa sang quần áo rồi chuẩn bị đứng dậy.
Hoàng thượng nói: "Đang nằm mà muốn ngồi dậy thì động tác nên nhẹ nhàng chậm rãi một chút. Nàng bị huyết áp thấp nên nếu đột nhiên đứng dậy sẽ rất dễ ngất xỉu đấy."
Tiết Tĩnh Xu khiêm tốn đáp ứng rồi hỏi: "Hoàng thượng đã tới lâu chưa?"
Hoàng thượng trả lời: "Lúc lên đèn ta mới đến."
Cung nhân bên ngoài thấy có động tĩnh liền nhỏ giọng hỏi hai người có muốn truyền lệnh hay không.
Hoàng thượng để cho bọn họ vào.
Khi cung nhân loay hoay bày bữa tối thì hoàng thượng quay lại nói với Tiết Tĩnh Xu: "Lần sau muốn nghỉ ngơi nhớ dặn dò cung nhân gọi nàng dậy, nếu không ngủ quên bỏ lỡ bữa tối thì đêm sẽ không ngủ được."
Tiết Tĩnh Xu đành nói vâng.
Hai người ngồi trước bàn cơm, nữ quan phục vụ múc cho đế hậu mỗi người một chén canh.
Đây là quy củ được ngầm thừa nhận trong cung, trước khi ăn phải uống canh mới có lợi cho việc kích thích ăn uống.
Tối nay có món canh bồ câu Hoài Sơn, Tiết Tĩnh Xu thấy hoàng thượng đã uống xong một bát đành múc từng thìa uống nốt.
Sức ăn của nàng ít nên mới ăn nửa bát ngô và mỗi món vài miếng đã thấy no.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!