Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Bữa tiệc một tuổi của hoàng tử và công chúa vô cùng long trọng, các mệnh phụ đều đến mời rượu, Tiết Tĩnh Xu vui vẻ nên uống liền hai chén, uống xong mặt liền đỏ ửng.
Trước kia nàng chưa bao giờ uống rượu, hồi mới vào cung, tiệc đại hôn uống mấy chén rượu trái cây đã khiến nàng chóng mặt. Sau đó vì nàng mê mẩn đọc thoại bản, lạnh nhạt hoàng đế, hắn thấy khó chịu nên chuốc nàng uống một chén rượu vàng say gà, lúc ấy nàng say thật nên bị hoàng đế chiếm tiện nghi không ít.
Về sau khi sinh con, trong tháng uống mấy chén rượu vàng say gà làm nàng choáng váng nhưng sau đó nâng được số rượu có thể uống lên nhiều.
Giống như hiện tại, tuy mặt nàng đỏ nhưng vẫn còn ý thức, biết mình còn tỉnh. Nhưng hoàng đế lại không biết, hắn chỉ nghĩ hoàng hậu đã say rồi.
Nhớ tới hai lần trước hoàng hậu say rượu đều rất đáng yêu khiến hoàng đế đứng ngồi không yên.
Cung yến kết thúc rất nhanh, hoàng đế sai người bế hoàng tử công chúa xuống nghỉ ngơi, còn mình thì đỡ Tiết Tĩnh Xu trở về cung Tê Phượng.
Tiết Tĩnh Xu hơi chóng mặt nên không có sức nói chuyện, sau khi rửa mặt xong liền cong miệng, im lặng tựa vào vai hoàng đế.
Hoàng đế sờ má nàng, bỗng dùng tay chọc một cái.
Vốn Tiết Tĩnh Xu đang nghi ngờ sao hắn lại làm động tác trẻ con như vậy thì hoàng đế lại đưa tay chọc vào má bên kia của nàng, nói: "Gọi Diệu ca ca đi."
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày, nhất thời không kịp phản ứng.
Hoàng đế quay đầu đối mặt với nàng, tựa như thấy hơi kì quái: "Sao hôm nay Mạn Mạn say rượu lại ngoan ngoãn thế nhỉ?"
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu khẽ động, nhớ tới hai lần trước say rượu khi tỉnh lại trong đầu trống rỗng không nhớ gì, trong lòng hiếu kì sẽ xảy ra chuyện gì nên thuận theo ý hoàng đế, gọi: "Diệu ca ca."
Hoàng đế gật đầu rồi dùng hai ngón tay nhéo má nàng, thấy ánh mắt lên án của Tiết Tĩnh Xu, hắn cũng không thấy chột dạ, ngược lại hùng hồn nói: "Mặt nàng có dính thứ gì ấy, trông giống hệt mèo hoa, ta lau cho nàng rồi."
Tiết Tĩnh Xu nghe giọng hắn như đang nói chuyện với trẻ con thì trong lòng xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, cũng học ngữ điệu ngây thơ, dịu dàng nói: "Thiếp vừa rửa mặt xong, sao còn dính gì được chứ?"
Hoàng đế nói: "Cung nhân hầu hạ không cẩn thận mà nàng cũng không nhìn thấy, đương nhiên không biết, nàng xem, bên này cũng có.
Hắn nói xong liền nhéo bên má bên kia của Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu vội vàng dùng tay bụm mặt né tránh. Còn lâu nàng mới tin lời hắn, cái lực kia chính là muốn véo má mình thì có, cái gì mà thay nàng lau mắt chứ. Nhưng nàng lại cảm thấy rất mới lạ, hóa ra lúc mình say rượu sẽ ở chung với hoàng đế thế này ư?
Hoàng đế ôm nàng không cho chạy, đưa tay véo nàng một cái: "Gọi một tiếng Diệu ca ca đi."
Tiết Tĩnh Xu che mặt lại, chỉ để lộ đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn.
Hoàng đế liền thúc giục, "Mau gọi đi."
"Không muốn gọi đâu." Tiết Tĩnh Xu nói.
Dường như hoàng đế không ngờ nàng sẽ nói vậy nên hơi nhíu mày nhìn nàng.
Tiết Tĩnh Xu bị hắn nhìn nên hơi căng thẳng, không biết hắn có phát hiện mình giả say không.
Hoàng đế nhìn nàng trong chốc lát, bỗng khóe miệng cong lên.
Nụ cười này khác với mọi khi, khóe miệng hơi cong lên khiến đuôi mày cũng nhếch lên, trong mắt chứa vài phần cười nhạo, chỉ là làm mấy chuyện nhỏ mờ ám khiến khuôn mặt lạnh lùng của hắn đột nhiên trở nên hơi hư hỏng.
Tiết Tĩnh Xu thấy hoàng đế như vậy thì tim đập mạnh vài cái.
Chợt nghe hoàng đế không có ý tốt nói: "Nếu không gọi thì phải uống canh giải rượu, một chén canh lớn, vừa đắng vừa chua, nhất định phải uống hết.
Hắn lại bắt đầu uy hiếp, Tiết Tĩnh Xu mở mắt thật to.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!