Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Tiết Tĩnh Xu vội vàng đứng dậy chào.
Hoàng đế vẫy tay cho nàng đứng lên.
Tiết Tĩnh Xu lại hành lễ: "Thần nữ khấu đầu tạ ơn hoàng thượng ban thuốc."
Hoàng đế khẽ vuốt cằm, "Không cần đa lễ. Đi thôi, hoàng tổ mẫu đã chờ đến sốt ruột rồi."
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu đi theo sau hắn, các cung nhân hầu hạ liền cách xa hơn một chút.
Dù tuyết rơi nhiều mấy ngày trời nhưng đường đi trong cung vẫn sạch sẽ, không thấy một chỗ tuyết đọng nào. Trên đường đi chóp mũi tràn ngập mùi thơm của hoa mai – loài hoa càng lạnh càng nở rộ ở bên trong vườn.
Đột nhiên hoàng đế hỏi nàng: "Thân thể thế nào rồi?"
"Y thuật của thái y đại nhân cao minh. Thần nữ bội phục đơn thuốc của đại nhân, lại được bệ hạ ban cho thuốc tốt nên hôm nay đã khỏe hơn nhiều rồi ạ." Tiết Tĩnh Xu nói khẽ.
Hoàng đế gật đầu, "Chốc nữa Lý thái y đến xem mạch cho thái hoàng thái hậu thì để ông ta xem bệnh luôn cho ngươi đi."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Tạ ơn ân huệ của hoàng thượng."
Hoàng đế thấy tay nàng cầm chiếc hộp từ nãy tới giờ nên hỏi: "Trên tay cầm cái gì thế? Lại là hương à?"
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng lắc đầu rồi mở chiếc hộp ra: "Đây là kinh Phật thần nữ chép vì thái hoàng thái hậu ạ."
"Ngươi có tâm." Hoàng đế nói, "Đức Lộc."
"Vâng." Đức công công lập tức bước lên sau đó cung kính nói: "Tiết cô nương, xin cho nô tài cống hiến sức lực vì ngài."
Tiết Tĩnh Xu liền đưa chiếc hộp cho hắn, "Đa tạ công công."
Sau đó cả quãng đường không ai nói gì, cuối cùng cũng đến cung Trường Nhạc.
So với mấy ngày trước, thái hoàng thái hậu lại gầy hơn vài phần cũng may tinh thần vẫn còn khá tốt. Bà thấy hoàng đế và Tiết Tĩnh Xu cùng nhau đến nên vui vẻ không ngậm miệng lại được.
Tiết Tĩnh Xu thấy thế mới hiểu được lí do hoàng đế muốn đi cùng nàng. Tuy nhiên nếu có thể khiến vị trưởng bối hiền lành thoải mái hơn chút thì nàng cũng không ngại với cách làm của hoàng đế.
Hai người cùng hành lễ với thái hoàng thái hậu, lão nhân gia bà cười ha hả nói: "Mau ngồi xuống đi."
Tiết Tĩnh Xu dâng kinh thư lên, "Đây là kinh thư thần nữ chép ở nhà, mong thái hoàng thái hậu phúc thọ an khang, sống lâu trăm tuổi."
Xảo ma ma vội tiến lên cầm lấy, thái hoàng thái hậu cẩn thận mở ra sau đó miệng cứ nói liên hồi: "Tốt tốt tốt... Đứa bé ngoan, ngươi có tâm. Ta nghe hoàng đế nói mấy hôm nay thân thể ngươi không tốt lắm? Thân thể của mình thì phải chăm sóc tốt, không thể ỷ tuổi trẻ mà không quan tâm, nếu không đến tuổi của ta sẽ phải nếm mùi đau khổ."
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu, "Xin nghe theo lời dạy bảo của thái hoàng thái hậu ạ."
Thái hoàng thái hậu nói với Xảo ma ma: "Ta nhớ trong cung chúng ta có mấy hộp sừng hươu đúng không? Ngươi đi tìm đi rồi đưa đến phủ của Xu nhi."
Tiết Tĩnh Xu đứng dậy tạ ơn.
Thái hoàng thái hậu cho nàng ngồi xuống rồi nhìn về phía hoàng đế, "Hoàng thượng nhớ dặn thái y viện một tiếng. Bảo bọn họ sai người đặc biệt chịu trách nhiệm về cơ thể của Xu nhi, cách mấy ngày lại đến phủ xem mạch một lần, cần phải chữa khỏi bệnh từ nhỏ của Tĩnh Xu."
"Hoàng tổ mẫu cứ yên tâm, tôn nhi đã giao cho Trương thái y chịu trách nhiệm về việc này." Hoàng đế đáp.
Thái hoàng thái hậu gật đầu hài lòng rồi lại hỏi: "Ta nghe Đức Lộc nói, mấy ngày nay bệnh mất ngủ của hoàng thượng đã đỡ hơn, không biết là nhờ công lao của vị thái y nào?"
Tiết Tĩnh Xu nghe vậy kinh ngạc liếc nhìn hoàng đế. Lần nào gặp mặt cũng thấy tinh thần hắn sung mãn, khí độ hiên ngang, không ngờ hắn lại không thể ngủ say giấc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!