Bí mật lớn nhất của Triệu gia
"Vậy vì sao… Triệu gia lại chỉ tuyển một hạ nhân làm mọi việc?"
Triệu gia lớn như vậy, theo lý thì phải có tôi tớ thành đàn mới đúng.
Cái này… Triệu Du Vân cau mày, có vẻ rất khó mở miệng
"Chờ một chút ngươi tự nhiên sẽ minh bạch. Nói xong, Triệu Du Vân gõ lên cửa một căn phòng nhỏ."Vào đi."
Bên trong truyền ra tiếng trả lời rất yếu ớt. Đẩy cửa đi vào, mùi thảo dược nồng nặc xông vào mũi.
Trong phòng bày biện đơn sơ, một cái giường, một cái bàn, hai ghế gỗ, mấy bình thuốc, hơn nữa bàn lẫn bình đều có lỗ hổng. Một lão nhân thân hình gầy yếu, tuổi chừng sáu mươi đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Có lẽ là quản gia đời trước đây… Bởi vì sinh bệnh rồi, vậy nên mới cần tìm một quản gia mới – Long Việt Băng suy đoán.
Cha. Triệu Du Vân nhẹ giọng gọi
"Đây là Nhạc Băng quản gia mới tới của nhà chúng ta."
Sau đó hắn lại xoay người sang nói với Long Việt Băng:
"Sau này ngươi cần thường xuyên tới xem cha ta, ông đã đau ốm nhiều năm ở trên giường, nếu ông có nhu cầu gì, ngươi lập tức nghe theo."
"…Ngươi gọi ông là gì?"
Suy đoán hợp lý bị đối phương vô tình đập tan, Long Việt Băng cho rằng mình nghe lầm.
Cha a.
"Ông là cha ruột của ngươi?"
Đúng vậy.
"Nếu là cha ruột của võ lâm minh chủ… vì sao lại ở trong căn phòng sơ sài như vậy?"
"Nhà chúng ta nghèo a."
"Vậy phòng ở bên ngoài nhìn qua vì sao lại tốt như vậy?"
Thì bề ngoài mà…
Long Việt Băng nhất thời thấy đầu váng mắt hoa, chân mềm nhũn, ngã ngồi ở trên ghế gỗ. Nhưng mà chợt nghe răng rắc một tiếng, chiếc ghế mục lập tức sụp xuống.
"Triệu gia gia quy điều thứ tư, cấm tổn hại vật phẩm trong nhà." Âm thanh lậnh lùng của Triệu Du Vân từ đâu đó trên đỉnh đầu truyền tới
"Tiền sửa cái ghế này, ta sẽ khấu trừ ở trong lương bổng của ngươi."
Du Vân… Lão nhân như không hề tồn tại trên giường bỗng không nhịn được mà phát ra một tiếng thở dài
"Quản gia là người mới tới, con khoan dung với hắn một chút đi…"
"Thế nhưng cha à… gia quy…"
"Cha biết, con làm việc từ trước tới nay rất nghiêm túc." Lão nhân hữu khí vô lực nói "Thế nhưng Triệu gia cũng chỉ có bề ngoài thoạt nhìn vẻ vang… Từ sau khi nhà chúng ta thành nghèo nàn, phó dịch ngại lương bổng thấp, đều chạy hết… Trong nhà chỉ còn lại cha, con, trù nương và một vài đệ tử, tạp vụ gì cũng chưa từng có ai để ý tới, hiện giờ cuối cùng cũng có người tới, quả thực chính là việc vui lớn của Triệu gia a… khụ khụ khụ khụ khụ…"
Lão nhân ho khan kịch liệt một trận, Triệu Du Vân liền bước về phía trước vỗ vỗ lưng ông. Khụ khụ một lúc, một ngụm máu tươi phun ra, lão nhân thấy mình thổ huyết, mặt tái mét, hôn mê bất tỉnh.
Triệu Du Vân nhìn quen không sợ hãi mà đặt người lão nhân nằm thẳng lại, sau đó đắp chăn cho ông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!