Thăm dò
Nói câu đó xong, bỗng y nhớ tới một việc.
"Du Vân, người của các đại môn phái ở lại nhà chúng ta, tổng cộng có bao nhiêu?"
"Chỉ có vài người đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Bởi vì không thể không nể mặt gia gia, hơn nữa ngày quyết chiến cũng gần kề, vậy nên chỉ yêu cầu vài người của Mộ Dung gia và Lâm gia ở lại tượng trưng thôi… Mộ Dung gia là một võ sư và Mộ Dung Thanh Vũ, Lâm gia thì là Lâm Giác và ca ca của nàng Lâm Hưởng.Ân… như vậy là tốt nhất.
"Long Việt Băng suy tư một hồi, thấp giọng nói"Bất quá không thể không có tâm phòng bị, vẫn nên lưu ý mấy người bọn họ hơn.Ngươi là lo lắng… trong đó sẽ có người muốn động thủ với Hoa Liên Sinh?Lo lắng thì luôn có. Buổi tối mà Lâm Hoàn chết, Hoa Liên Sinh ở Lâm gia làm gì, có lẽ là nhìn thấy gì, chúng ta đều không thể nào biết được.
Còn có thị nữ Hà Lan Đào kia, tuy rằng nhìn qua chân tay vụng về, nhưng nàng ta dù sao cũng là người có cơ hội để giết Hoa Liên Sinh nhất.Chính xác…
"Triệu Du Vân gật đầu biểu thị tán thành:"Nãi nãi nói nàng thường biến mất tăm, hơn nữa tiếp xúc thân thiết với Hoa Liên Sinh…Huống hồ tiểu tử Hoa Liên Sinh kia còn khăng khăng một mực thích Hà Lan Đào… Đây mới là chuyện không ổn nhất.
"Long Việt Băng khẽ thở dài một hơi"Cho dù có giải thích về thân phận và tình cảnh của hắn, hắn vẫn không chịu rời xa tiểu thị nữ kia."
Đây là sức mạnh tình yêu đó mà… Long Việt Băng bất đắc dĩ gật đầu.
Từ giờ cho tới ngày ước định cùng võ lâm quần hùng tới Phượng Hoàng sơn hợp lực tiêu diệt Nguyệt Linh giáo không còn xa. Triệu Du Vân và Long Việt Băng đều chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, nhất là Triệu Du Vân, mỗi ngày bôn ba giữa nhà và võ trường, đã không có thời gian để ý chuyện trong nhà.
Một hôm, bọn họ thật vất vả có chút thời gian, ngồi ở trong tửu lâu nhà mình nói chuyện phiếm, thì một đám côn đồ lại tới Thúy Ngọc lâu sinh sự.
Lúc đầu chỉ là khắc khẩu, sau đó diễn biến thành động võ. Mắt thấy bàn ghế và thức ăn trong gia *** sắp thành vật hy sinh, Triệu Du Vân không khỏi lửa giận ngút trời.
Lẽ nào đoàn người đó không biết Thúy Ngọc lâu là nhà hắn mở, đồng thời hắn hận nhất là có người lãng phí đồ sao?
Triệu Du Vân vừa định đứng dậy ngăn, bỗng nhiên bị Long Việt Băng kéo lại.
"Ngươi mệt rồi, để đấy cho ta."
Triệu Du Vân ngẩng đầu hỏi
"Ngươi lại muốn sử dụng thuốc bột làm người ta mê man như lần trước sao?"
"Thuốc kia lần trước đã dùng hết rồi."
Long Việt Băng cười nói
"Vậy nên ta muốn đổi loại mới."
Là cái gì?
Tự ta làm.
Long Việt Băng hướng tới đám côn đồ đang đánh tới khó chia lìa kia, móc ra một bao thuốc bột nhẹ nhàng tung ra…
Cả đám hắt xì một lúc, sau đó tiếp tục lao vào uýnh tiếp.
A a… Long Việt Băng sửng sốt, xoay người lại bẽn lẽn nói
"Sự thực chứng minh, thứ bản thân tự làm quả thực không thể tin cậy."
Đám côn đồ nhấc bàn lên choảng nhau, trong đó một cái bay về phía đầu Long Việt Băng. Long Việt Băng đang muốn giơ tay ra đỡ, Triệu Du Vân ngồi ở bên cạnh bàn đã ra tay trước, nhặt một cây đũa lên ném mạnh.
Ba một tiếng, cây đũa gỗ xuyên thủng một lỗ trên mặt bàn, nhờ vào lực rất lớn mà cắm sâu vào cây cột phía sau.
Đám côn đồ nhìn thấy cây đũa lắc lư trên thân cột, bàn thì không bị vỡ vụn, sợ đến mức lập tức ngừng đánh, vừa chạy vừa lăn ra khỏi Thúy Ngọc lâu.
Trong *** chỉ còn lại một vài khách nhân mở lớn mắt nhìn, đều đối với hành động kia biểu thị khâm phục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!