Nguyện vọng chân chính
Phượng Hoàng Sơn, tổng cứ điểm Nguyệt Linh giáo.
Nam nhân để tùy thị (người theo hầu) ở lại chân núi, một mình lên núi. Không mất quá nhiều thời gian, đã gặp thủ vệ ngăn cản.
Là ai?
Nam nhân yên lặng không nói, đưa ra lệnh thông hành nội bộ của Nguyệt Linh giáo cho thủ vệ môn. Sau khi giám định thật giả của lệnh bài xong, thủ vệ cho qua.
Tẩm cung của Nguyệt Linh giáo giáo chủ Bạch Diêu, âm lãnh yên lặng tới mức giống như linh đường, tản ra khí tức nhợt nhạt và áp lực cường đại.
Nam nhân được tả hộ pháp đưa tới trước mặt Bạch Diêu. Đứng trong đại sảnh rộng lớn, trong lòng nam nhân bình tĩnh dị thường, bởi vì từ lâu hắn đã sắp đặt tất cả rồi.
"Có gì cần thông báo thì ngươi nói đi."
Phía sau sa trướng tuyết trắng, truyền ra thanh âm trầm thấp mà băng lãnh của Bạch Diêu.
"Giáo chủ… Ta cho rằng thời cơ đã đến." Nam nhân chậm rãi nói
"Ngày hai mươi tới đây, các môn các phái sẽ đồng thời xuất động tới càn quét Phượng Hoàng sơn. So với ngồi chờ chết, chi bằng tiên hạ thủ vi cường."
Xuống tay trước?
Bạch Diêu trầm ngâm
"Ngươi nghĩ nên ra tay đối phó thế nào?"
"Giáo chủ có thể sớm hạ chiến thư đối với bạch đạo, ta cũng sẽ an bài người trong lúc bọn họ chuẩn bị chiến tranh, thần không biết quỷ không hay mà…"
"A… nói thì đơn giản."
Bạch Diêu khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên từ sau sa trướng phi thân ra, ngồi vững trên tọa ỷ mềm mại, nhướn mày nói
"Trước đó, bản tọa ngược lại có chuyện muốn hỏi ngươi."
Mỗi lần nhìn thấy dung nhan của Bạch Diêu, nam nhân sẽ âm thầm sợ hãi. Bạch Diêu có một gương mặt xinh đẹp tuyệt luân hớp hồn người khác, nhưng động tác và thần tình của hắn thì mười phần anh khí, tuyệt không có vẻ nữ nhân, nhất là nhãn thần băng lãnh kia, sắc nhọn tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Mời giáo chủ nói.
Nam nhân tuy rằng đã đoán ra Bạch Diêu muốn hỏi gì, nhưng không biểu hiện ra chút chột dạ nào.
"Cái chết của Lâm Hoàn là chuyện gì xảy ra?" Bạch Diêu nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, quan sát động tác và biểu tình của đối phương biến hóa. Một khi phát hiện đối phương nói dối, chắc chắn sẽ không chút do dự xé thành mảnh vụn.
Trước nay Bạch Diêu căm hận cảm giác bị người khác lừa dối.
"Bẩm giáo chủ, Lâm Hoàn bị đạo tặc Hoa Liên Sinh giết chết."
Hừ. Bạch Diêu vỗ mạnh vào tay vịn, lạnh lùng nói
"Ngươi cho là bản tọa sẽ bị cái lời nói dối trăm ngàn kẽ hở này lừa chắc? Đừng có đánh đồng bản tọa với lũ danh môn chính phái ngu xuẩn!"
Không dám… Nam nhân hơi cúi đầu, lảng tránh sự tức giận của Bạch Diêu
"Nhưng đó là sự thực."
"Sự thực? Trên giang hồ đồn rằng Lâm Hoàn bị U Huyền thần chưởng giết chết, cái tên trộm Hoa Liên Sinh kia sao có thể có độc môn võ công chỉ bản giáo mới có được?"
Bạch Diêu lạnh lùng nhìn gần nam nhân
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!