Ai đó cuối cùng cũng lên sân khấu
Ngô Ảnh Trạch lâu rồi không xuất hiện, mang theo một đoàn thủ hạ đi tới Triệu gia, phòng khách vốn rộng rãi càng lúc càng có vẻ chật chội.
"Thái thú đại nhân… ngài…" Triệu Du Vân đối với sự xuất hiện của Ngô Ảnh Trạch cảm thấy thập phần hoang mang.
"Không phải ngươi từng nói hoan nghênh ta thường xuyên tới làm khách sao, Triệu minh chủ?" Ngô Ảnh Trạch mỉm cười ưu nhã
"Hôm nay ta mang theo nhiều huynh đệ như vậy tới nhà ngươi uống trà đây."
Nào có ai tới nhà người khác làm khách lại còn mang theo nhiều người như vậy, giống như là khám nhà hơn. Người Lâm gia không rõ ý thật sự của Ngô Ảnh Trạch, trong lúc nhất thời không dám động thủ.
Tuy nói quan viên triều đình không nhúng tay vào việc của võ lâm, nhưng không cho đối phương chút mặt mũi nào thì hình như cũng hơi quá đáng.
Ngô Ảnh Trạch giả vờ không hề biết gì về tình cảnh hiện tại, không chút khách khí mà ngồi lên vị trí chính giữa trong đại sảnh.
Long Việt Băng tiến lên trước, tự mình rót trà cho hắn, sau đó bắt đầu một cuộc đối thoại nội dung quỷ dị.
"Ảnh Trạch a, sao hôm nay lại rỗi rãi vậy?"
"Muốn tới gặp các ngươi một lần." Ngô Ảnh Trạch vẫn duy trì nụ cười vốn có
"Ta phụng mệnh của thánh thượng, ngày mai về kinh."
"Ngươi sắp thăng chức rồi?"
Long Việt Băng giả vờ kinh ngạc hỏi Quan bái mấy phẩm?
Ngô Ảnh Trạch uống một ngụm trà nhỏ, ngẩng đầu nói hời hợt
"Không cao, chẳng phải chỉ là Tể tướng thôi sao, làm phát chán rồi."
Quan viên nhất phẩm, tể tướng đương triều… vậy mà hắn lại nói là không cao, thậm chí còn dám nói mình làm chán rồi… Đây rốt cuộc là ai a? Cả đám ở đây mục trừng khẩu ngốc.
Ngô Ảnh Trạch thấy Long Việt Băng cực lực muốn nhịn cười, xoay chuyển ánh mắt, hỏi:
"Ta hôm nay tới không đúng lúc à? Mọi người đang họp?"
"Ảnh Trạch, bây giờ vẫn đang trong lúc võ lâm đại hội." Long Việt Băng tốt bụng nhắc nhở.
À… Ngô Ảnh Trạch nhẹ nhàng gật đầu, nói với mọi người vẻ quan tâm
"Vậy mọi người đừng để ý tới ta nữa, nên làm gì thì cứ làm, tiếp tục a."
Mọi người cũng không biết nên tiếp tục như thế nào. Một Tể tướng rõ là đứng về phía Triệu gia, dẫn theo một đám người ngồi trong đại sảnh uống trà, cười đến thần bí khó lường… Dưới loại tình huống này, bọn họ không thể tiếp tục khăng khăng động thủ với người của Triệu gia được nữa.
A di đà phật.
Minh Kính đại sư trước nay kiệm lời đứng ra giảng hòa
"Nếu các vị không thể thống nhất ý kiến, không bằng trước tiên tĩnh tâm nghe lão nạp nói một lời."
Mời đại sư nói.
Minh Kính gật đầu với Triệu Du Vân, mở miệng nói
"Hiện nay tình huống là, Triệu minh chủ cho rằng Hoa Liên Sinh vô tội, mà một bộ phận khác thì lại kiên trì muốn thẩm lí và phán quyết Hoa Liên Sinh. Lão nạp cho rằng, nếu Hoa Liên Sinh đã mất ký ức, chúng ta cũng không cần phải ép buộc hắn thêm nữa."
Thế sao được!!! Chu Thanh Văn cả giận nói
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!