Chương 43: (Vô Đề)

Như nghẹn tại hầu

Tuy rằng nghe bản thân bị gọi thành Ân phong tử, nhưng Ân Lục Phong cũng không ngại chút nào, dường như đó là tên hiệu trước đây của ông.

"Minh Tuyền huynh, muốn gặp mặt huynh thật đúng là trắc trở a… Huynh không biết chứ, từ lúc huynh đi, trên giang hồ có bao nhiêu người tìm kiếm huynh."

Ân Lục Phong đầy mặt tươi cười bảo Triệu Minh Tuyền ngồi xuống, sau đó ân cần rót một chén trà cho Triệu Minh Tuyền.

"Tìm lão già này làm gì?"

Triệu Minh Tuyền tiếp nhận chén trà, cười hắc hắc nói

"Ta đã ẩn lui rồi, sống những ngày tiêu dao tự tại, không muốn để ý việc giang hồ nữa."

Aii… Ân Lục Phong lý giải gật đầu

"Nếu như cũng không phải vì Ánh Hồng sơn trang, ta cũng muốn dứt bỏ tất cả như Minh Tuyền huynh… Chỉ là võ lâm sự vật hiện tại xôn xao phức tạp, lúc Minh Tuyền huynh không có ở đây, rất nhiều chuyện chúng ta cũng không dám tự ý quyết định."

"Hiện tại không phải đã có tôn nhi của ta rồi sao?"

Triệu Minh Tuyền vuốt chòm râu thật dài, hỏi

"Thế nào, Du Vân làm không tốt sao?"

"Không… Du Vân làm rất khá, đáng tiếc hắn chậm chạp không thể tạo uy tín." Ân Lục Phong cảm thán một tiếng

"Lúc có Minh Tuyền huynh, tâm lý chúng ta cũng luôn vững chắc hơn hiện giờ một chút."

"Ân phong tử a, ngươi không cảm thấy thanh niên nhân hiện tại so với chúng ta mạnh hơn rất nhiều sao? Bọn họ sẽ trưởng thành rất nhanh."

Triệu Minh Tuyền mỉm cười nói

"Như là Chu thiếu bảo chủ Uy Thiên bảo, đã trước sau đánh bại đông đảo cao thủ, khoảng cách với việc leo lên hàng đầu trong võ lâm Long Hổ bảng, cũng chỉ còn có trận đấu ngày mai cùng với Chu sỏa tử mà thôi."

"Thanh niên cho dù nhuệ khí mười phần, cũng không đủ ổn trọng." Ân Lục Phong có chút bất mãn nhíu mày

"Đao pháp của Chu Thanh Văn thật sự là xuất thần nhập hóa, nhưng hắn tự thân tính tình còn tồn tại nhiều khuyết điểm khiến người ta không dễ chịu, hắn có chút ngạo."

"Ân phong tử, ta lại nghĩ Chu Thanh Văn rất giống ngươi." Triệu Minh Tuyền ngửi được mùi chua xót trong lời của Ân Lục Phong, cố ý trêu chọc

"Sở dĩ ngươi nói vậy, có phải là bởi vì ngày đó bại bởi Chu sỏa tử mà tâm tình không tốt hay không?"

Minh Tuyền huynh… Ân Lục Phong bỗng đứng lên, nhìn Triệu Minh Tuyền trách cứ Ta cũng không phải…

"Chỉ đùa một chút mà thôi."

Triệu Minh Tuyền cười ngắt lời Ân Lục Phong, phất tay áo ý bảo ông ngồi xuống.

Ân Lục Phong biểu tình phức tạp đứng cả nửa buổi, cuối cùng vẫn một lần nữa ngồi trở lại, ông thở dài nói:

"Minh Tuyền huynh… kỳ thực huynh nói không sai. Nhưng ta càng lo lắng chính là, Chu Thanh Văn hung hăng vênh váo sẽ mang tới ảnh hưởng xấu cho võ lâm."

"Có thể. Bất quá hiện tại chúng ta còn có họa lớn là Nguyệt Linh giáo, tiết mục tranh đoạt công danh cá nhân sợ rằng còn chưa có cơ hội trình diễn đâu?"

"Minh Tuyền huynh… Hiện nay tình thế hỗn loạn, ta vẫn lo lắng sẽ phát sinh đại sự." Ân Lục Phong cấp thiết nói

"Huynh thực sự không định tái xuất giang hồ sao? Nếu như huynh đứng ra…"

Triệu Minh Tuyền nghe Ân Lục Phong nói xong, sắc mặt vừa rồi còn thoải mái dần trở nên nghiêm túc. Ông nhẹ nhàng gõ mặt bàn, trầm ngâm nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!