Cảnh trong mơ của bạn Đậu Phộng.
(đương nhiên là Hoa Sinh, nhưng để là Đậu Phộng, vì ý chị Tự Kỷ là thế mah :"> giống như gọi Hà Lan Đào là bạn Hạch Đào ý!)
Một buổi đêm âm lãnh, không trăng, bầu trời đen như mực.
Hắn vững vàng đáp xuống nóc nhà, cấp tốc hành tẩu nhanh như bay. Thân thể khinh phiêu phiêu giống như rót đầy không khí, tựa hồ không thuộc về mình. Hắn rất hưởng thụ cảm giác như vậy.
Xảo diệu tránh được tất cả thủ vệ ngu xuẩn, lặng lẽ luồn vào trong một nơi như khố phòng. Nơi đó chứa đầy binh khí và thư bản. Không quản danh đao danh kiếm trân quý tứ phía, chỉ một lòng tìm kiếm thứ gì đó khát vọng đã lâu.
Rốt cuộc tìm được quyển sách hơi mỏng đó, bỏ lại một đóa liên hoa bằng đồng, sau đó nhanh chóng lướt ra cửa.
Gió thổi trên y phục dạ hành của hắn, lành lạnh nhưng có chứa một tia cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái khó hiểu, đại khái là tâm tình tốt, hắn nghĩ lúc này mình hầu như là vô khổng bất nhập vô sở bất năng (không nơi nào không vào được không việc gì không làm được).
Buổi tối đó, là hoàn toàn thuộc về hắn.
Đột nhiên, hắn thấy một gian phòng lộ ra ánh đèn yếu ớt. Hóa ra người nhà này còn chưa ngủ sao?
Tùy tiện tiếp cận nơi thể hiện nguy hiểm rõ ràng đó… Hắn vốn định cứ vậy bỏ đi, không để tâm gian phòng kia là thuộc về ai.
Thế nhưng, âm hưởng quái dị từ trong phòng truyền ra quả thực khiến hắn thấy tò mò… Tiếng đồ vật đổ xuống, tiếng thân thể va chạm, còn có tiếng thở dốc đau đớn và tiếng giãy dụa.
Hắn rốt cuộc không ức chế được mầm mống hiếu kỳ, phi thân nhảy đến cửa sổ phía trước, nhẹ nhàng đục một lỗ nhỏ trên giấy cửa sổ nhìn trộm vào trong… Tất cả, khiến cho hắn hoàn toàn khiếp sợ.
Có người bị giết… trên quần áo loang lổ vết máu, ngã trên mặt đất không nhúc nhích. Có kẻ giết người… ở một bên âm trầm cười nhạt. Một trong số đó… nhìn rất quen mắt.
Cảnh tượng quá sức bất ngờ khiến hắn không tự chủ được hít vào thấy lạnh buốt.
Ai?!
Sát thủ nhạy cảm lập tức phát hiện sự tồn tại của hắn, hắn vội vàng theo phản xạ xoay người đào tẩu, sau đó, bị sát thủ nhào ra đánh một chưởng cực mạnh vào sau lưng.
Hắn nhìn thấy rõ ràng mình phun ra tiên huyết.
Hắn nỗ lực đỡ đòn, nhưng đối phương có tới ba người, hơn nữa trọng thương trên người không cho phép hắn chiến đấu với người khác quá lâu. Lại trúng vài chiêu xong, cuối cùng hắn chọn bỏ chạy.
Hắn sẽ chết… Hắn sẽ chết… Bởi vì hắn hình như thấy được chuyện không nên thấy…
Bị người gấp gáp đuổi theo, thương thế khiến cước bộ của hắn trở nên bất ổn. Con đường phía trước dài dằng dặc, khí lực trên người cứ rời đi từng chút một, khinh công thường kiêu ngạo cũng gần như trở thành không còn giá trị, hắn sắp không chống đỡ nổi.
Trời bắt đầu đổ mưa, hạt mưa tinh mịn thấm ướt y vật của hắn, rơi trên mặt hắn, dần dần làm lu mờ ý thức…
Không thể nữa… đã… không thể chống đỡ nổi nữa…
Dưới trận mưa phùn dày đặc, trong cảnh sắc mông lung, hắn thấy cách đó không xa, có địa phương hắn quen thuộc. Hắn biết tinh tường nơi đó, nơi đó hẳn là an toàn. Quay đầu lại nhìn phía sau, cũng may… đám sát thủ còn không đuổi theo.
Như vậy… chính là chỗ này…
Hắn dùng một tia khí lực cuối cùng hướng về phía đó, cuối cùng…
A…
Hoa Liên Sinh thoáng cái từ trong mơ tỉnh lại, mờ mịt mở lớn hai mắt nhìn nóc nhà, đưa tay sờ sờ trên người mình, đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
Nằm mơ… đây là giấc mơ kỳ quái gì vậy?
Người trong mơ, thật sự là hắn sao? Mình trước đây không phải là bán đậu phộng sao? Vì sao lại tới nhà người khác trộm đồ, vì sao lại bị người ta truy sát?
Vô số nghi vấn nhất thời đồng loạt hiện lên trong bộ não trống rỗng của Hoa Liên Sinh. Đây là lần đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại nảy ra nghi vấn về thân phận của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!