Nguyện không thanh tỉnh
Hoa Liên Sinh được thái y trị liệu, ít nhiều cũng có thể khiến người ta yên tâm một chút. Tuy rằng Vương thái y thiên tính bi quan vẫn lắc đầu quầy quậy nói tình huống hung hiểm tình huống hung hiểm, nhưng ở phương diện cứu người thì trước sau vẫn tận hết sức lực ── đương nhiên trong đó cũng có liên quan tới việc bị Long Việt Băng đe dọa.
Tiểu sài phòng ở hậu viện trở thành nơi bí mật của ba người. Vương thái y giả vờ là người hầu trong nhà, mỗi ngày tại sài phòng ra ra vào vào, Long Việt Băng đặc biệt an bài một người hầu câm điếc tới canh sài phòng, còn trù nương thì phụ trách bốc thuốc sắc thuốc.
Bởi vì hạ nhân trong nhà từ trước đến nay đối với Long Việt Băng đều là nói gì nghe nấy, bởi vậy cũng không có ai dám trái quy củ, tới gần gian sài phòng kia.
Lúc này sự trở về của Triệu Du Vân khiến việc giữ bí mật càng trở nên cực kỳ khẩn trương. Trong lúc căng thẳng, liền trở nên mất tự nhiên.
Triệu Du Vân mặc dù gần đây rất ít quản việc trọng nhà, đồng thời phi thường bận rộn, nhưng hắn cũng không phải là hoàn toàn không biết gì.
Lão đầu tướng mạo xấu kỳ lạ đi theo bên cạnh Long Việt Băng, là tiên phong gây sự chú ý của Triệu Du Vân.
Ông ta là mới tới?
"Ông là Vương thái y… Ách…" Gọi quen, lỡ miệng rồi.
"Ông là thái y trong cung?! Ngươi lừa ở đâu tới?"
Câu hỏi của Triệu Du Vân khiến trù nương và Vương thái y đứng một bên đều hết hồn.
"Không phải như thế đâu Du Vân." Long Việt Băng là người ra sao, cho dù bị vạch trần vẫn đủ trấn định tự nhiên
"Ông không phải là thái y trong cung cái gì cả, mà tên của ông là Vương, Thái, Y, thái trong thái sơn, y trong y như cũ… Vì cái tên mất mặt này mà ông đã bị người khác cười nhạo vài chục năm, thật đáng thương."
Thì ra là thế…
Rõ ràng chính là ngươi quăng bừa cho ta, tên của ta vốn uy phong lầm lẫm a… Vương thái y khóc không ra nước mắt.
Triệu Du Vân hoàn toàn không hề nghi ngờ, chuyện này coi như là dễ dàng thoát, thế nhưng, chỗ giấu kín Hoa Liên Sinh vẫn như cũ là một bí mật lớn.
Trù nương một lòng chỉ lo làm sao giấu diếm, Long Việt Băng thì đặt vấn đề sinh tử của Hoa Liên Sinh lên hàng đầu, bọn họ đều dần dần quên đi Triệu Du Vân tâm tình biến hóa.
Triệu Du Vân cũng không phải ngốc, hắn cảm giác được, Long Việt Băng mấy ngày nay tận lực xa lánh hắn.
Trước đây mỗi ngày đều như bóng với hình, hiện tại thì thường thường chẳng thấy người đâu. Triệu Du Vân thậm chí nghĩ hiện tại Long Việt Băng tình nguyện nói chuyện với hạ nhân, cũng không muốn ở cùng với hắn lâu thêm một giây. (Ai da, tự kỷ, tội nghiệp!)
Có một loại tâm tình thất vọng, lan tràn dưới đáy lòng.
Rất thất vọng… Nhất là lúc lê thân thể uể oải về nhà, nhìn thấy mặt đối phương thì thấy cảm động, nhưng đối phương lại không hề có phản ứng gì.
Triệu Du Vân nhớ nãi nãi từng nói
"Hiện tại cháu phải bỏ qua hôn ước với Giác Nhi, bỏ qua tất cả thân phận cùng lập trường, tỉ mỉ ngẫm lại cảm giác của cháu đối với Tiểu Nhạc." Có phải bởi vì mình chậm chạp mãi không nghĩ thông, nên mới…?
Tuy rằng bây giờ còn chưa bỏ đi, nhưng nhất định là rất mệt mỏi rồi. Làm bạn vô điều kiện, nỗ lực vô điều kiện, cho nên mệt mỏi là một kết quả tất nhiên mà…
Bằng không, người kia tuyệt đối sẽ không như vậy.
Kỳ thực, bản thân tựa hồ có thể cảm nhận được tình cảm kỳ diệu… Cho dù thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng vừa nhìn thấy người kia mỉm cười, toàn bộ thân thể đều rất tự nhiên trở nên thoải mái.
Đại khái… sớm đã quen với những ngày có y bên người, sớm đã quen được y ôn nhu bao bọc.
Kỳ thực… cũng đã dần dần bắt đầu quyến luyến sự ôn nhu như vậy, cũng không thể suy nghĩ kết quả nếu mất đi.
Lần đầu tiên gặp mặt, phá vỡ gia quy, lễ vật thần bí, nụ hôn đêm đó, huấn luyện đặc biệt trước khi thi đấu, phiền phức liên tiếp của Lâm gia…
Mỗi khi nhớ tới từng giờ từng phút ở bên y, trong lòng sẽ dâng lên một sự ấm áp làm rơi lệ, nhớ tới lúc y không ở bên cạnh mình, lại cảm thấy một loại khổ sở khó có thể nói thành lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!