Mục tiêu cuộc đời của hoàng đế
Ngã xuống từ trên tường gây ra rắc rối không nhỏ, nhưng đêm đó Long Việt Băng vẫn cố liều lĩnh ra khỏi cung.
Sau khi các lão đại thần trung thành biết được việc này xong thì chỉ thiếu điều tức chết, bọn họ lập tức phái nhân mã ra ngoài âm thầm điều tra tông tích của Long Việt Băng.
Nhưng những người được phái đi không ngờ tới hoàng đế bệ hạ tâm tình tốt tới mức còn có thể đi du sơn ngoạn thủy, vậy nên lục soát cả tháng cũng không phát hiện nửa cái đầu mối.
Long Việt Băng cứ như vậy từ bỏ giang sơn, từ bỏ thần tử, đổi sang cuộc sống tự do vô hạn.
Giang Nam tháng sáu, phong cảnh đẹp vô cùng.
Long Việt Băng nhàn nhã ngồi trong quán uống trà, tự hỏi kế hoạch cuộc đời mình sau này.
Cái bao quần áo chất đủ các thứ kia đã không còn tồn tại từ lâu, ngân phiếu bị y tiêu xài vô độ từ từ giảm thiểu, rất nhanh y sẽ phải đối mặt với vấn đề sinh kế.
Hơn nữa… từ sau khi rời cung tới giờ, đừng nói gặp phải nhân sĩ ma giáo, đến chính phái cũng chỉ có vài môn phái nhỏ chẳng có danh tiếng, nổi tiếng duy nhất cũng chỉ có… Cái Bang.
Nguyện vọng lớn nhất của Long Việt Băng lúc bước chân vào giang hồ chính là được gia nhập vào ma giáo mà người người thống hận – Nguyệt Linh giáo.
Nếu muốn chơi, nên chơi tới vui vẻ một chút, theo huynh đệ cùng nhau tiếp tục gây hại cho chúng sinh chính là chuyện khoái trá tới cỡ nào a… Kỳ thực ngoại trừ điều này ra, y thực sự cũng không nghĩ ra mình còn có thể làm gì.
Tựa hồ sở trường đặc biệt trứ danh của y, cũng chỉ có mỗi cái là
"gây hại cho chúng sinh" mà thôi…
Haizz…
Haizzzzzzzz... ...
Nam thanh niên tuấn mỹ thở dài liên tiếp khiến khánh nhân trong quán đều liếc nhìn.
"Tiểu huynh đệ, ngươi làm sao vậy?"
Một vị khách nhân quá hiếu kỳ không nhịn được dò hỏi.
Long Việt Băng chậm rãi ngẩng đầu, mềm giọng nói:
"Ta mong có ai đó có thể nói cho ta biết, Nguyệt Linh giáo ở chỗ nào."
"Nguyệt, Nguyệt Linh giáo?!"
Khách nhân kia nghe xong cực kỳ kinh hãi, mọi người trong quán trà đều trợn lớn mắt,
Xem ra Nguyệt Linh giáo này quả thực là danh bất hư truyền a… Tốt tốt, ta nhất định phải đi. Long Việt Băng cảm thấy thập phần khoái trá.
"Tiểu huynh đệ… Vì sao ngươi muốn tìm Nguyệt Linh giáo?"
Bởi vì ta muốn quay lại với bản tính của mình, từ nay về sau sống những ngày vui sướng việc không ác không làm – Long Việt Băng trả lời trong lòng.
"Lẽ nào… ngươi là hiệp sĩ lập chí muốn tiêu diệt ma giáo?"
Còn chưa chờ Long Việt Băng trả lời, khách nhân kia đã kiếm cho y một lý do không gì cao thượng hơn. Long Việt Băng thấy buồn cười, nhưng lại không thể cười, vì vậy đành cố nén mà trả lời Ừm.
Lời khẳng định này vừa ra khỏi miệng, trong quán trà nho nhỏ nhất thời sôi trào lên.
"Tiểu huynh đệ, thật là có dũng khí a!"
"Tương lai võ lâm chúng ta trông cậy vào những nhân tài mới xuất hiện như ngươi đó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!