Sơn vũ dục lai phong mãn lâu
(ám chỉ không khí căng thẳng trước khi xảy ra biến động lớn)
Mùa đông hàn lãnh vừa qua, nghênh đón mùa xuân của năm thứ hai. Long Việt Băng đã ở Triệu gia làm quản gia được nửa năm, hưởng thụ những ngày vui sướng trước đây chưa từng có, dần dần không cảm thấy thời gian trôi qua.
Phải nói rằng, nếu như sự kiện đó không phát sinh, mọi người ở Triệu gia bao gồm cả Triệu Du Vân có khi đều quên cuộc sống cũng không phải là tuyệt đối bình an… Vậy nên lúc này xảy ra chuyện đó, nhắc nhở bọn họ mỗi người đều trong tình trạng không thể yên ổn.
Long Việt Băng nhớ rõ mình cũng từng có suy nghĩ như thế này ── Triệu Du Vân và Lâm gia liệu có phải là xung khắc nhau gì đó hay không? Từ khi bản thân tới cái nhà này, thường xuyên thấy Triệu Du Vân phải hao tâm tổn trí vì việc của Lâm gia.
Hiện tại xem ra, có thể là bởi vì Lâm gia kiểu gì cũng gặp phải kiếp nạn này…
Lâm Hoàn – phụ thân của Lâm Giác đã chết.
Cũng không phải tự sát, không phải tai nạn ngoài ý muốn, không phải bệnh cấp tính, mà là bị người khác giết ngay tại nhà.
Chủ nhà một đại danh môn đột nhiên chết, không cần phải nghi ngờ gì nữa chính là việc làm dậy lên sóng to gió lớn trong chốn võ lâm.
Lâm Giác tận mắt thấy tử trạng của phụ thân, ngất xỉu tại chỗ, Mộ Dung Phi tự thân xuất mã, mang đệ tử tới làm hậu sự, Triệu Du Vân càng cảm thấy trách nhiệm của mình trọng đại, liên tục vài ngày lưu lại Lâm gia, các môn phái nhân sĩ trong chốn võ lâm đều tới điệu niệm… Đồng thời, các lời đồn về nguyên nhân Lâm Hoàn chết cũng nổi lên khắp nơi, trong lúc nhất thời, thiên hạ đại loạn.
Ngày hôm đó, lúc Triệu Du Vân và Long Việt Băng nhận được tin tức chạy tới Lâm gia, nhìn thấy khung cảnh là như thế này.
Lâm Hoàn bị đặt nằm thẳng trên giường, tóc tán loạn, môi xanh tím, trên quần áo loang lổ vết máu. Hai mắt ông mở to cực đại, dường như trước khi chết bị cái gì kích thích, không thể nhắm mắt.
Long Việt Băng theo Triệu Du Vân tiến lên, tỉ mỉ kiểm tra thi thể Lâm Hoàn, sau đó đăm chiêu lùi ra.
Mộ Dung Phi phụ trách khám nghiệm tử thi, thở dài, vỗ vai Triệu Du Vân nói:
"Lâm Huynh là tựa vào bên tường rồi chết, dáng vẻ chết sao mà thê thảm…"
"Lâm thế bá chết như thế nào?"
"Ông bị trúng một chưởng, tắt thở tại chỗ."
"Lâm thế bá võ công rất mạnh, sao lại bị một chưởng mà mất mạng?" Triệu Du Vân hỏi nghi hoặc.
"Lâm huynh bị đứt hết các đại kinh mạch, toàn thân tản mát ra một luồng khí âm hàn… chắc là trúng phải…"
"U Huyền thần chưởng??!"
Triệu Du Vân thần sắc ngưng trọng tiếp nhận lời của Mộ Dung Phi
"Võ công độc môn của Nguyệt Linh giáo…"
Đúng. Mộ Dung Phi bất đắc dĩ gật đầu
"Ngoại trừ chiêu đó ra, ta cũng không nghĩ tới được chiêu thức nào ác độc hơn."
"Người ma giáo làm cách nào lẻn được vào Lâm gia? Không có ai phát hiện ra sao?"
"Là Hoa Liên Sinh… Nhất định là hắn làm…" Lâm gia nhị phu nhân Tư Cúc không để ý nước mắt đang chảy ròng ròng, nghẹn ngào lên án
"Tối hôm qua hắn lẻn vào nhà trộm bí kíp độc môn tâm pháp của bổn gia… còn giết lão gia!"
Hoa Liên Sinh?
Triệu Du Vân lẫn Long Việt Băng đều ngây ngẩn cả người,
"Sao có thể là hắn? Sao hắn lại biết võ công ma giáo?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!