Thu hoạch hoành tráng của ai đó
Nam nhân giữ Lâm Giác phát giác ra động tĩnh khác thường một cách nhanh chóng, quay đầu thấy Long Việt Băng và Ngô Ảnh Trạch đuổi theo hắn, vội vã một tay vác Lâm Giác lên vai, chốc lát đã lủi vào trong hẻm nhỏ.
Long Việt Băng và Ngô Ảnh Trạch chăm chú đuổi theo sau, chỉ sợ một khi bất cẩn sẽ mất dấu.
Nam nhân khiêng Lâm Giác chạy xuyên qua thành, càng chạy càng xa, rất nhanh đã trốn tới một rừng cây vắng vẻ tại ngoại ô.
Hiện tại đang giữa mùa thu, trong rừng lá cây khô vàng bị gió thổi qua, phủ đầy đất, tạo thành một tấm thảm xốp, dẫm lên trên sẽ phát sinh âm hưởng sàn sạt.
Bởi cây trong rừng thực sự rất nhiều, trở ngại tầm nhìn, vậy nên Long Việt Băng chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán phương hướng nam nhân kia chạy đi.
Nam nhân đó tựa hồ rất quen thuộc cảnh vật trong rừng, hơn nữa khinh công không tệ, không lâu sau liền kéo dài khoảng cách với hai người.
Long Việt Băng chỉ thấy âm hưởng mà đối phương phát ra càng lúc càng nhỏ dần rồi biết mất, lúc này mới có chút tiếc nuối dừng bước.
"Không đuổi theo sao?"
Ngô Ảnh Trạch thấy y ngừng lại, cũng lập tức ngừng chân, quay đầu hỏi.
"Không được, đuổi không kịp." Long Việt Băng bình ổn hô hấp, đáp lại
"Thật đáng tiếc… Vốn cho rằng đã tìm được đầu mối."
"Không sao, chí ít chúng ta cũng biết Lâm Giác vẫn còn trên nhân thế." Ngô Ảnh Trạch khuyên giải an ủi
"Hôm nay thôi vậy, đợi sau khi ta trở về sẽ phái người đi tìm."
Ừm. Long Việt Băng gật đầu.
Cứu… cứu ta…
Lúc này, lỗ tai của hai người nghe thấy được một tiếng cầu cứu vô cùng yếu ớt.
Thanh âm này phiêu đãng trong cơn gió nhẹ.
"Nhạc quản gia… là ngươi sao…? Tới cứu ta…"
Nghe thấy tên mình, Long Việt Băng hơi sửng sốt, sau đó vội vàng chạy về hướng phát ra âm thanh…
Hóa ra người nọ là Lâm Giác! Nàng đang ngồi dưới một thân cây, rên rỉ vô cùng đau đớn.
"Xem ra tội phạm không mang nàng theo, mà bỏ nàng ta ở lại đây để chạy thoát thân."
Ngô Ảnh Trạch ngầm suy đoán sơ qua, sau đó ngồi xổm xuống, thân thiết hỏi Lâm Giác:
"Lâm tiểu thư, ngươi không sao chứ?"
"Chân ta bị trật rồi… Đau quá…" Lâm Giác trời sinh yếu ớt có vẻ sắp phát khóc
"Người kia đối với ta rất hung ác… Ta sợ quá… Mấy ngày nay chỉ sợ hắn sẽ đột nhiên giết ta…"
"Người kia rốt cuộc là có thân phận thế nào? Vì sao lại muốn bắt ngươi?"
Ta không biết…
Có lẽ là nhớ tới một hồi ức tồi tệ, thân thể Lâm Giác run lên, kinh khủng mà co rúm lại.
"…Ta tạm thời không hỏi ngươi nữa." Ngô Ảnh Trạch thấy nàng sợ hãi, ôn hòa nói
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!