Có ai đó đi bụi
Lôi đi lôi đi! Long Việt Băng không chút thương tiếc mà vẫy tay, những thị vệ khác lập tức nắm chân tiểu thị vệ lên, lôi cái kẻ đã ngất xỉu trên mặt đất ra ngoài.
"Bệ hạ… Chuyện ngài vừa nói… không phải là thật chứ ạ?" A Khuyết lau lau mồ hôi trên trán, hỏi thăm dò.
A Khuyết… Long Việt Băng gọi
"Ngươi theo ta bao lâu rồi?"
"Hồi bệ hạ, một năm ạ."
"Một năm, nói chung chính là người ở bên trẫm lâu nhất, thậm chí so với hoàng hậu còn lâu hơn. Lẽ nào ngươi còn không biết bản tính của trẫm sao?" Long Việt Băng đảo hai tròng mắt, nhìn thẳng vào mặt thị tòng.
Biết ạ… A Khuyết thầm cười khổ.
Bản thân há lại không biết, mà là biết rất rõ… Bệ hạ này là một hôn quân, thậm chí còn hôn tới có cá tính, hôn tới có trình độ.
Rõ ràng làm việc gì có hậu quả nghiêm trọng ra sao Người biết rành mạch, nhưng vẫn cố ý làm, cố ý đi quấy rối… Lần trước Lâm quốc tiến cống cổng phẩm, chuyển tới giữa đường thì bị cướp đi, bệ hạ lại hạ lệnh phong tỏa toàn bộ tỉnh đến cả nửa tháng, đã lục soát từng nhà thì thôi, còn xém đào cả phần mộ gia tiên nhà người ta lên…
Nói chung cái người này, chỉ có nghĩ không ra, không có làm không được. Cũng khó trách hoàng hậu sau khi đại hôn vài tháng liền xuất gia làm ni cô, ăn chay niệm phật vì bệ hạ chuộc bớt tội…
Đương nhiên, những lời này tuyệt đối không thể nói trước mặt bệ hạ.
"Nếu biết, như vậy ngươi cũng rõ trẫm là người đã nói là làm nhỉ?"
Dạ…
Quân vô hí ngôn. Long Việt Băng mỉm cười
"Vậy nên, đêm nay trẫm sẽ rời khỏi hoàng gia, quay về làm một người bình thường."
"Bệ hạ… Giang hồ hiểm ác a…" A Khuyết thực sự phát run, khẩn trương tới mức mồm miệng lắp bắp,
"Người ta không phải thường nói"Người trong giang hồ, thân bất do kỷ
"sao (bị hoàn cảnh chi phối)… Bước chân vào giang hồ chưa chắc đã là một sự lựa chọn tốt đâu a, vạn nhất xảy ra chuyện gì…"
"Không sao đâu, trẫm có năng lực tự chăm sóc bản thân."
Bệ hạ! Thấy đối phương thái độ kiên quyết, A Khuyết sợ đến độ vội vã quỳ xuống nói
"Nếu như ngài đi, vậy thì quốc gia phải làm sao bây giờ?"
Quốc gia?
Long Việt Băng tựa như giờ mới nhớ ra, nheo mắt lại nói
"Ờ nhỉ, trẫm phải đi nghĩ một bức chiếu thư thoái vị, đem vị trí của trẫm tặng cho tiểu hoàng thúc ngồi."
Bệ hạ…!
Thái độ như đùa cợt, nói như trêu ghẹo, ở cùng Long Việt Băng một năm, ít nhất giảm thọ mười năm. A Khuyết đáng thương đi theo hoàng đế vừa tròn một năm, giờ phải mất đi bát cơm quang vinh, có điều đó có khi cũng là một loại hạnh phúc ấy nhỉ?
Long Việt Băng bắt đầu khẩn cấp thu thập hành lý.
Mở ra miếng vải rộng thùng thình, sau đó chất y phục, áo choàng, giày, quạt, lược, khăn mặt, lư hương, ám khí, bảo kiếm, văn phòng tứ bảo… Ách, cái này hình như không cần, vứt! Dù sao quan trọng nhất là ngân phiếu cũng không thể thiếu, Long Việt Băng mang theo mấy xấp thật dày.
Sau nửa canh giờ, một bao hành lý to bự được sinh ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!