Chương 14: (Vô Đề)

Lễ vật thần bí

Đêm đó Long Việt Băng trở lại Triệu gia, thấy Triệu Du Vân vẫn đứng đợi ở cửa.

Chủ nhà, ta đã về.

Hoàn toàn không hiểu tình hình, Long Việt Băng vẻ mặt hớn hở chào hỏi Triệu Du Vân.

"Nhạc Băng… Ngươi vẫn còn có mặt mũi quay về cơ à? Thái thú không làm thịt ngươi sao??!"

Triệu Du Vân cúi đầu mở miệng, giọng nói âm trầm, vừa nghe đã biết là tâm tình hắn lúc này đang rất xấu.

"A? Ta vì sao lại không có mặt mũi trở về?" Long Việt Băng mờ mịt không hiểu

"Chủ nhà a… Vì sao ngươi phải nghiêm mặt như vậy? Để dây thần kinh trên mặt thả lỏng một chút cũng không được sao?"

"Trong lòng ngươi rõ nhất ────!"

Triệu Du Vân đi tới phía sau cửa, lấy ra một cây mộc côn vừa to vừa dài, tức giận nói

"Nếu như không phạm tội gì, vì sao lại bị quan binh bắt? Ngày hôm nay ta sẽ thay liệt tổ liệt tông Triệu gia xử phạt tội nhân ngươi!"

"Chủ nhà! Bình tĩnh a…" Long Việt Băng mồ hôi lạnh chảy đầy người nhìn mộc côn trên tay đối phương. Cây côn đó to tới không tầm thường… Không biết chủ nhà có biết là, dùng cái thứ này đánh vài cái thì không chết cũng tàn phế hay không…

"Ngươi bảo ta bình tĩnh thế nào hả?"

Triệu Du Vân trợn mắt, lớn tiếng chất vấn

"Nói! Rốt cuộc ngươi phạm phải tội gì? Giết người hay là phóng hỏa? Cướp của hay là bắt cóc?!"

Mắt thấy Triệu Du Vân sắp lấy cây côn đánh vào người mình, Long Việt Băng nào dám đứng nguyên tại chỗ nữa, vội vã bỏ chạy.

"Chủ nhà… ngươi hiểu lầm rồi…" Y hoảng loạn tránh trái tránh phải

"Nếu như ta thực sự phạm tội… sao còn có thể quay về được?"

"Hừ, với bản -lĩnh của ngươi, nhất định là đã hạ độc Thái thú rồi chạy về đúng không?!"

Ta… Ai kêu bản thân thường ngày làm cho lắm việc xấu vào, hiện giờ quả thực là hết đường chối cãi a…

"Triệu gia sao lại có cái thứ tai họa như ngươi?! Ngươi bảo ta làm thế nào để ăn nói với liệt tổ liệt tông đây? Bảo ta còn đâu mặt mũi đi gặp gia gia ta?!"

Hai người đuổi bắt trong hoa viên hồi lâu, căn bản không có cơ hội giải thích rõ ràng, còn lãng phí khá nhiều thể lực.

"Chủ, chủ nhà… ngươi dừng một chút có được không…"

"Muốn ta dừng… ngươi dừng trước đi…"

Ta không dừng…

"Vậy ta đây cũng không dừng…"

Nửa canh giờ liền cứ đối thoại vô nghĩa như vậy.

Chạy đến mức hầu như hư thoát cũng không thấy ai ra can ngăn. Long Việt Băng thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này cũng không phải là biện pháp, không thể làm gì khác hơn là dừng trước, mang ý chí quyết tử xoay mạnh người lại nói:

Dừng ──!

!!! Ầm một tiếng, cây côn to không gì sánh được hung hăng nện xuống bên chân Long Việt Băng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!