Hoàng vị và tình thân
"Ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy…?" Triệu Du Vân nhìn dáng vẻ quýnh quáng của Long Việt Băng, nghi hoặc hỏi.
"Ta còn có việc… ta phải đi trước…" Long Việt Băng xoay người định nhảy khỏi cửa sổ mà chuồn.
Chờ chút. Thái thú anh tuấn lập tức mở miệng chặn lại
"Không có mệnh lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được phép rời khỏi đây."
Long Việt Băng nghe thanh âm trầm thấp quen thuộc đó, lưng một trận lạnh buốt.
"Ai là *** chủ của *** này?" Thái thú cao giọng hỏi.
Là tại hạ. Triệu Du Vân phi thường cung kính mà hồi đáp.
Ồ… Trên mặt thái thú đầy ẩn ý quan sát Triệu Du Vân một chút, sau đó thong thả đi lại trong ***.
"Việc này là của võ lâm… Ta vốn không nên quản…" Khẩu khí của hắn tựa như đang nói chuyện phiếm,
"Có đánh nhau gì cũng chỉ là chuyện cơm bữa."
Hắn đi tới phía sau Long Việt Băng thì ngừng một chút, mỉm cười tiếp tục nói:
"Vậy nên, nếu hiện tại song phương đã ngừng động võ… vậy ta cũng có thể dẫn người trở về, tránh gây trở ngại cho công việc của mọi người ở đây."
Long Việt Băng kiêng kỵ người ở phía sau, cho nên hoàn toàn không dám nói lời nào, chỉ có thể đưa lưng về phía hắn không nhúc nhích. Trong lòng Long Việt Băng chỉ hy vọng đối phương trí nhớ đủ kém, tốt nhất là không nhận ra y là ai.
Phiền đại nhân rồi.
Chuyện phiền toái trong dự liệu không xảy ra, Triệu Du Vân thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tiễn khách xuất môn.
Lúc này, chỉ thấy Thái thú đại nhân giơ một tay lên, hướng Long Việt Băng đang đứng im như tượng, ôn hòa nói:
"Áp người này lại, mang đi."
Vì sao?! Triệu Du Vân đối với mệnh lệnh này cảm thấy khó mà tin được
"Vì sao không bắt những kẻ gây chuyện, lại bắt quản gia nhà chúng ta?"
Cái này… Thái thú cười thần bí Chính hắn rõ nhất.
Nhạc Băng?! Triệu Du Vân quay đầu hỏi Long Việt Băng.
Thế nhưng, Long Việt Băng đã hoàn toàn mặc người xâm lược trước sau không nói được một lời, cũng không làm ra bất cứ hành vi chống cự nào, để cho quan binh áp giải y đi.
Y lo lắng một khi mình ăn nói lung tung, nam nhân kia sẽ hại y triệt để.
Kết quả Long Việt Băng bị đưa tới phủ Thái thú, vào một gian phòng bố trí hoa lệ. Sau khi bảo mọi người lui ra, Thái thú cười với Long Việt Băng nói:
"Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại… bệ hạ thân ái."
"Tể tướng đại nhân… Nếu như cố thể, ta thật hy vọng cả đời này cũng không gặp lại ngươi." Long Việt Băng phi thường chán nản kêu gào
"Vì sao ngươi lại xuất hiện trước mặt ta… đây nhất định không phải là trùng hợp…"
Người ở trước mặt, chính là Tể tướng đương triều Ngô Ảnh Trạch, cũng là một trong hai người trước đây Long Việt Băng phải ứng phó khổ cực nhất.
Lúc Long Việt Băng còn làm hoàng đế sở dĩ không tạo ra tai họa nào đặc biệt nghiêm trọng, là bởi vì trong đó có công lao của Ngô Ảnh Trạch và mấy lão đại thần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!