Chương 12: (Vô Đề)

Nam nhân gọi tinh phong huyết vũ tới

Long Việt Băng đã lâu không nghiêm túc cùng ai đối chiến. Lần gần đây nhất là năm năm trước, khi đó y mười tám tuổi, vẫn còn là thái tử. Y không chút do dự giết hết mấy người muốn ám sát mình, thậm chí mặt không biểu cảm ra lệnh cho tâm phúc xử lý đám thi thể.

Y khi đó, không thể để lộ ra bất cứ tài năng nào. Vì đảm bảo cho sự an toàn của bản thân, cũng để có thể sớm thực hiện nguyện vọng thật sự trong lòng.

Bốn hắc y nhân trước mắt cầm các loại vũ khí khác nhau, chiêu chiêu đều hung ác không gì sánh được. Long Việt Băng tay không tấc sắt phải vơ đại cái chổi trong viện, ra sức đánh trả.

Thế lực ngang nhau.

Mặc dù mấy năm nay Long Việt Băng không thường cùng người khác luận võ, nhưng y có nền tảng cực tốt. Huống chi, y còn có một sư phụ từng danh dương thiên hạ…

Ám khí.

Long Việt Băng nhanh chóng né người, một loạt độc châm tỏa hàn quang đồng thời cắm lên thân cây.

Thực hung ác…

Đã vậy, ta cũng không khách khí với các ngươi nữa.

Long Việt Băng âm thầm ra quyết định…

"Khuya khoắt rồi! Huyên náo cái gì a?!"

Đột nhiên xuất hiện một tiếng quát lớn khiến mọi người giật mình, sau đó chỉ nghe hai tiếng viu viu, hai cái dao phay sáng như tuyết bay thẳng về hướng hắc y nhân.

Long Việt Băng thuận thế cho tên hắc y nhân hoảng hốt né dao một cước, rồi mới quay đầu lại nhìn… hóa ra là trù nương… tay chống hông đứng ở cửa viện hùng hổ quát to.

"Trộm vặt mà cũng dám tới Triệu gia, không xem xem đây là nơi nào." Trù nương lạnh lùng hừ một tiếng, rồi chuyển lớn giọng

"Người đâu ── Đức Xương a ── Phong Ly a ── có kẻ muốn giết người ──"

Không ngờ giữa chừng lại xuất hiện một lão phụ nhân, đã thế bà còn bắt đầu gọi người, hắc y nhân nháy mắt với nhau, sau đó xoay người đào tẩu.

Cái kia…

Im lặng nửa buổi, Long Việt Băng vẫn không biết nên giải thích với trù nương như thế nào về chuyện vừa rồi.

"Xảy ra chuyện gì vậy…?"

"Ai muốn giết người a…"

Sau một lát, chúng đệ tử bị âm thanh đánh thức đều chạy vào hậu viện, đa số còn đang mơ màng.

"A… không có việc gì." Trù nương xoay người, cười tủm tỉm nói

"Thật vô ý, vừa rồi ta tưởng lầm Nhạc quản gia là kẻ trộm, không có việc gì không có việc gì… Các vị mau trở về ngủ tiếp đi."

Ôi chao…

Mọi người thấy chỉ là chuyện không đâu, đồng thời thở dài, rồi nối đuôi nhau quay về.

Cảm tạ đại nương.

Đợi mọi người đi hết, Long Việt Băng mới thấp giọng hướng đối phương tạ ơn.

"Tạ cái gì mà tạ, ta cũng không muốn làm lớn chuyện." Trù nương nói

"Hơn nữa, sau này đừng gọi là đại nương nữa, muốn gọi thì gọi là Tiểu Hoa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!