Cuộc sống yên ả bắt đầu dậy sóng
Cứ như vậy, hôm nay Long Việt Băng tới thăm đại tỷ, hôm sau tới thăm nhị tỷ, sau nữa tới thăm tam tỷ, sau nữa nữa thì tứ tỷ ngũ tỷ không cần Long Việt Băng đích thân tới cửa đã chủ động trả lại hơn nửa số tiền mình nợ, phỏng chừng là nghe phong thanh từ chỗ mấy tỷ tỷ khác.
Triệu Du Vân đối với kỳ tích trăm nghìn năm khó gặp này kinh ngạc không thôi. Hắn chỉ nói một câu
"Các tỷ khách khí quá.", các tỷ tỷ đáp lại
"Cho dù là người nhà, tiền thiếu nợ vẫn cứ phải trả mà.", đồng thời còn nói sau này sẽ không mượn nữa.
Đương nhiên, Triệu Du Vân không thấy Long Việt Băng đứng một bên cười gian.
Thật là kỳ quái a…
Một lúc lâu sau khi ngũ tỷ đi, Triệu Du Vân còn đứng tại chỗ cảm khái như vậy. Sau đó hắn xoay người hỏi Long Việt Băng.
"Mấy ngày nay ngươi đi bái phỏng các tỷ tỷ của ta có phát hiện ra điểm gì kỳ quái không?"
Điểm kỳ quái? Long Việt Băng cố tình giả ngu.
"Tỷ như lời nói, cử chỉ a… có hành động gì kỳ quái không?"
Không có không có. Long Việt Băng lắc đầu dứt khoát.
Thật không… Triệu Du Vân có điểm không nghĩ ra
"Thế nhưng ta cứ thấy các tỷ ấy không giống trước đây…"
"Có sao đâu mà, chủ nhà."
Long Việt Băng vỗ vỗ vai Triệu Du Vân, cười nói
"Các nàng ấy có thể ý thức được mình làm sai đó là chuyện tốt a. Hiện giờ tiền cũng đã trả hơn phân nửa, chúng ta rốt cuộc không cần sống những ngày nghèo khổ nữa."
Cũng đúng… Triệu Du Vân gật đầu, tâm tình cũng vì những lời này mà khôi phục sự vui vẻ hiếm có
"Ngày mai đi tuyển thêm vài người tới làm việc, từ nay về sau không tất phải làm phiền ngươi đích thân động tay phá hủy nữa."
Chủ nhà… Long Việt Băng nghe hắn hàm ý bất minh, có chút chột dạ hỏi lại
"Lẽ nào ngài… muốn đuổi ta đi sao?"
"Ta đương nhiên muốn đuổi ngươi đi."
Không phải chứ…
"…Có điều, nếu trên khế ước đã viết là ba năm, ta cũng đành lưu ngươi lại ba năm." Triệu Du Vân nhìn dáng vẻ khẩn trương của Long Việt Băng, không nhịn được bật cười
"Ngươi cứ thanh thản mà làm mọt gạo đi nha."
(Nói mọt gạo là chỉ những người cả ngày chẳng làm gì chỉ dựa dẫm vào người khác :>)Chủ nhà…"
Từ khi tới nhà này, đây là lần đầu tiên Long Việt Băng thấy Triệu Du Vân cười. Mặc dù chỉ là nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nhưng động tác nhỏ bé đó cũng có thể khiến biểu tình của cả khuôn mặt có thay đổi… Ngũ quan thanh lệ nhất thời linh động hẳn lên, khiến người khác ngây dại.
Long Việt Băng lúc này mơ hồ cảm nhận được tâm tình của quân chủ vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn… Tuy rằng y vốn cũng không yêu giang sơn.
Ngây ra làm gì đó?
Triệu Du Vân vung vẩy tay trước mặt Long Việt Băng, trên mặt đã khôi phục biểu tình ngày thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!