Chương 48: (Vô Đề)

Lúc nửa đêm Từ Canh đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra phát hiện bốn phía vẫn đang tối om. Đưa tay xoa sau lưng, trung y gần như đã ướt đẫm, trên người dấp dính khó chịu, lại cúi đầu xuống, xưa nay Từ Canh luôn bình tĩnh nhưng bây giờ trên mặt đã có vết rạn.

"Điện hạ đã tỉnh rồi sao, có muốn uống nước không ạ?" Kim Tử nhẹ giọng hỏi.

Từ Canh vội vàng trả lời "Không cần", lại nhanh chóng cởi quần ném xuống chân giường, sau đó nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Kim Tử lắng nghe tiếng động trong phòng, lặng yên không một tiếng động bước vào phòng, cậu ta nhạy cảm ngửi thấy trong không khí có mùi khác thường, đầu tiên là sững sờ trong chốc lát, cuối cùng mới phản ứng lại, vội vàng thu dọn chiếc quần ở chân giường.

Đã nửa đêm rồi Từ Canh vẫn không ngủ được, lăn qua lộn lại giống như bánh rán, Kim Tử vẫn luôn trông chừng ở phòng cách vách, chỉ là không có lên tiếng.

Trời chưa sáng Từ Canh đã dậy, sắc mặt không được tốt lắm, khuôn mặt có vẻ hơi tiều tụy, khi rửa mặt vào buổi sáng còn ngẩn người một hồi lâu. Kim Tử hơi lo lắng, sợ hãi hỏi: "Điện hạ cảm thấy không thoải mái trong người sao, nếu không thì gọi Lưu thái y đến bắt mạch cho ngài nhé." Kim Tử đương nhiên biết rõ Thái tử Điện đã xảy ra chuyện gì, đối với một thiếu niên trẻ tuổi đây là chuyện vô cùng bình thường, hơn nữa cũng không phải là lần đầu, tại sao hôm nay Thái tử Điện hạ lại có vẻ mặt hồn bay phách lạc như thế này?

"Không cần, ta không sao." Từ Canh day day ấn đường, lắc đầu nói, trong lòng vẫn còn đang buồn phiền. Tối hôm qua hắn mơ thấy mộng xuân, chuyện này cũng không có gì kỳ quái, nhưng vấn đề là, nhân vật trong mộng xuân chính là Tiểu Tam lang của Tân gia, vấn đề này rất là nghiêm trọng.

Mấy ngày trước hắn còn có thể an ủi bản thân rằng đó chỉ là tình huynh đệ mà thôi, kết quả xoay người đã tự làm mất mặt mình, tình huynh đệ có thể thân thiết đến mức mơ thấy người ta trong mộng xuân sao? Nếu như chuyện này bị Tân tiên sinh biết được … Từ Canh không dám nghĩ đến cảnh tượng đó.

"Hôm nay Điện hạ có muốn đến bến tàu không?" Sau khi dùng xong điểm tâm, Kim Tử hỏi.

Từ Canh lắc đầu liên tục, "Không đi!" Ngộ nhỡ hắn không cẩn thận để lộ ra điều gì đó bị Tân tiên sinh nhìn ra thì làm sao bây giờ?  Cho dù Tân tiên sinh  không để ý, nhưng nếu bị Tiểu Tam lang phát hiện ra có chỗ nào không thích hợp thì sao? Cậu ta nhất định sẽ chán ghét mình. Từ Canh cảm thấy bộ dạng chột dạ của mình không thích hợp để gặp bất cứ kẻ nào.

"Vậy hôm nay ngài – – "

"Ta ở lại hội quán đọc sách." Từ Canh uể oải nói, nói xong lại ngã xuống giường, nhắm mắt lại nặng nề thở dài. Thật mệt mỏi! Từ Canh nghĩ, nhất định là khi sống lại đã xảy ra biến cố gì đó, ông trời lại chơi đùa hắn một vố lớn như vậy. Không được, tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy!

Hắn buồn rầu ở trong hội quán ngây ngốc đến tận buổi trưa, không muốn chuyện gì đến thì chuyện đó lại càng đến, mới vừa dùng xong cơm trưa, đầy tớ ở bên ngoài đến báo rằng Tam lang Tân gia cầu kiến.

Gặp, hay là không gặp? Từ Canh do dự.

"Điện hạ?" Kim Tử thấy hắn lại đang ngẩn ra, khẽ gọi một tiếng.

Từ Canh giật mình tỉnh lại, vuốt vuốt huyệt thái dương, thấp giọng nói: "Chuyện đó… Mời hắn vào." Lúc nói chuyện, bất giác đưa mắt nhìn về phía cửa, chỉ một lát sau, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Đại Trân.

Đại Trân vẫn như bình thường mặc một chiếc áo nửa mới nửa cũ, quần áo rất vừa người, làm nổi bật thân hình cao ngất của nàng, Từ Canh nhìn không rời mắt. Nhưng mà, hắn vẫn cẩn thẩn nhìn về phía sau lưng Đại Trân vài lần, xác định Tân Nhất Lai không đi theo, lúc này mới yên tâm mạnh dạn nhìn.

"Sao hôm nay lại có thời gian tới tìm ta thế này?" Từ Canh vừa tiếp đón Đại Trân ngồi xuống, vừa tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Nếu không có chuyện gì, Tân tiên sinh sẽ không để Tiểu Tam lang đến gặp mặt Thái tử là hắn.

Đại Trân cười, "Cũng không có chuyện gì lớn, thứ nhất là ở nhà mãi chán quá, cho nên muốn vào thành đi dạo một lát, thứ hai là muốn thăm thú xem trong thành có gì để buôn bán không."

Nàng vừa nói như vậy, Từ Canh lập tức hứng thú, "Ngươi có biện pháp gì sao?"

"Hôm qua cha ta đột nhiên nhắc tới một chuyện." Đại Trân nghĩ tới chuyện này lại không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào, "Không phải là ông ấy đã đưa vài cuốn sách cho ngươi sao, còn do chính ông ấy viết tay, mất không ít tinh lực. Hôm qua ta nói đùa rằng muốn mang mấy cuốn sách của ông ấy đi tìm một nhà in để in thêm mấy quyển nữa tặng cho người khác, chỉ tiếc giá thành in sách quá cao, không có lãi.

Kết quả cha ta nói ông ấy có một phương pháp có thể làm cho giá thành in sách hạ xuống – – "

"Thật sự!" Từ Canh bỗng nhiên đứng lên, hiếm khi hắn thay đổi sắc mặt, trong lòng cũng không còn suy nghĩ đến chuyện nam nữ nữa, "Tiên sinh có nói là biện pháp gì không?"

"Ông ấy mới chỉ nói ra một ít, nhưng mà bây giờ vẫn còn một vấn đề chưa giải quyết được, hơn nữa không phải bây giờ ông ấy đang bận rộn với chuyện của xưởng đóng tàu sao, căn bản sẽ không còn tinh lực để quan tâm tới chuyện này."

"Chuyện này còn quan trọng hơn cả chuyện của xưởng đóng tàu!" Từ Canh kích động đến mức mặt đỏ bừng lên, "Ta phải lập tức đi tìm Tân tiên sinh cẩn thận nói chuyện, bảo ông ấy trước tiên đem cái này… cái này gọi là gì?" Hắn nghiêng đầu hỏi Đại Trân, Đại Trân vội vàng trả lời: "Hình như gọi là kỹ thuật in chữ rời (*)."

(*) Kỹ thuật in chữ rời (): Kỹ thuật in vinh dự được coi là "mẹ của những phát minh",  là một trong bốn phát minh lớn của Trung Quốc thời cổ. Kỹ thuật in của Trung Quốc thời cổ chia làm hai loại: in bản khắc và in chữ rời. Kỹ thuật in chữ rời trước hết là chế tạo từng con chữ riêng, sau khi bản thảo được đưa đến nhà in, cần phải nhặt từng chữ, xếp trên một mặt phẳng rồi thực hiện việc in.

Khi in bằng chữ rời, một quyển sách sau khi in xong, có thể gỡ ra, dùng những chữ rời đó để sắp xếp in một quyển sách khác. Trước khi phát minh ra máy điện toán, đây là phương pháp chủ yếu  để người ta  sản xuất các loại sách, báo, tạp chí, … trên thế giới. (Mọi người đọc thêm ở đây nhé vì chủ đề này rất dài mình chỉ trích một đoạn ngắn thôi: http://onggiaolang. com/47

-phat

-minh

-ky

-thuat

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!