Chương 43: Cái gì???

Đến buổi trưa, đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm. Huynh đệ Hoàng gia đã sớm chuẩn bị đồ đến nịnh nọt Đại Trân, không chỉ mang theo bếp để hâm nóng thức ăn, mà còn có điểm tâm và nước trà nóng hổi, phục vụ cực kỳ chu đáo.

Đại Trân hiểu được hai người bọn họ đang muốn lấy lòng cha Tân, nên cũng không từ chối, không khách khí nhận lấy, còn vừa ăn vừa nói cười tán gẫu với hai vị biểu huynh, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Từ Canh đứng ở phía xa nhìn thấy, trong lòng vô cùng bực bội khó chịu, cảm thấy thức ăn trước mặt không còn mùi vị gì nữa. Kim Tử thấy dáng vẻ không nuốt trôi cơm của hắn, lo lắng hỏi:

"Điện hạ cảm thấy đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Có muốn nô tài đi bảo đầu bếp làm lại một phần khác không ạ?"

Không cần đâu. Từ Canh bưng chén canh trước mặt lên hung hăng uống một hớp lớn, ánh mắt lại không kìm được nhìn đến chỗ Đại Trân và huynh đệ Hoàng gia,

"Bọn họ đang nói chuyện gì thế, nói chuyện vui vẻ như vậy sao? Hai người kia là ai vậy?"

Kim Tử chăm chú nhìn,

"Hình như là Đại lang và Nhị lang của Hoàng gia." Hắn dừng một lát, lại giải thích:

"Là cháu ruột của phu nhân Tân gia, năm ngoái Hoàng đại lang vừa mới đỗ tú tài, thứ hạng không tệ lắm."

Từ Canh lại càng không thích hơn, bĩu môi mặt lộ vẻ kinh thường,

"Nhìn còn lớn tuổi hơn cả Đại lang Tân gia, vậy mà mới đỗ tú tài, e rằng đầu óc cũng không được thông minh cho lắm."

Kim Tử ngốc nghếch nói tiếp:

"Cũng không lớn lắm đâu ạ, mới mười chín tuổi thôi, năm ngoái trong đám tú tài hắn cũng được coi là trẻ tuổi."

Từ Canh tức giận trừng mắt nhìn Kim Tử,

"Rốt cuộc ngươi nói chuyện giúp ai vậy hả."

Kim Tử bối rối nhìn Từ Canh, Nô… Nô tài… Rốt cuộc hắn đã nói sai chuyện gì? Đang tốt đẹp tự dưng lại chọc giận Thái tử Điện hạ chứ.

Từ Canh tiếp tục liếc mắt nhìn chằm chằm Đại lang Hoàng gia xoi mói, "Nếu đã muốn khảo thí, tại sao không ngây ngốc ở trong kinh thành đọc sách, mà chạy đến đây làm chi?

Vốn đã không được thông minh như mấy lang quân của Tân gia, lại còn chạy ra ngoài, làm sao có thời giờ mà đọc sách, hay định khảo thí đến tận bảy mươi tuổi.

Cái tên nhỏ hơn đang làm gì vậy, nói chuyện mà cũng vui vẻ được như vậy, còn hoa tay múa chân nữa chứ, không hề có phong thái của con em thế gia một chút nào cả, không sợ bị người ta cười cho à…"

Kim Tử cúi đầu không lên tiếng, giả vờ như mình không nghe thấy gì hết.

Từ Canh châm chọc nửa ngày, nhưng Đại Trân và huynh đệ Hoàng gia vẫn hồn nhiên không nhận ra, vẫn nói cười vui vẻ như trước, hắn thực sự không thể nhịn được nữa, để chén trà trong tay xuống, đứng dậy chỉnh lại quần áo, đi về phía Đại Trân.

Kết quả, còn chưa tới nơi, đã bị vài người không có mắt ngăn cản, vì muốn lấy lòng nên dùng đủ mọi lý do, đủ mọi đề tại để bắt chuyện với hắn.

"Điện hạ đang đi tiêu thực sao?"

"Điện hạ đã từng đi Thiên Tân một lần, không biết bây giờ bên kia như thế nào rồi?"

Từ Canh đang vội muốn chết!

Nếu là trước kia, hắn không cần suy nghĩ đã lập tức cho người kéo những tên khốn kiếp không có mắt này đi chỗ khác, nhưng bây giờ thì không thể làm như vậy được, hơn nửa năm nay hắn đang từ từ tạo dựng hình tượng Thái tử Điện hạ bình dị gần gũi, cố gắng nặn ra nụ cười với người đang tới chào hỏi, thật vất vả mới đuổi bọn họ đi được, lúc quay nhìn lại, ô, Tiểu Tam lang đâu?

"Thái tử Điện hạ đang tìm ai vậy?"

Không biết Tân Nhất Lai đã xuất hiện từ lúc nào, đứng phía sau cách đó không xa cười híp mắt nhìn Từ Canh, nụ cười rất là bí hiểm.

Bỗng dưng Từ Canh cảm thấy hơi lo sợ, nghiêm mặt cười cười,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!