"Muốn con ngựa chạy, nhưng lại muốn con ngựa không ăn cỏ, hừ, coi ta như súc sinh để sai sử đây mà." Tân Nhất Lai vừa hồi phủ lập tức tìm Hoàng thị than thở,
"Xây dựng thủy quân, nói thì rất dễ, nhưng một năm ít nhất cũng phải trên trăm vạn lượng bạc, lão tử đúng là xui tám kiếp mà, đường đường là một giáo sư mà lại bị cha con hoàng đế để mắt tới, không thể làm nghiên cứu, lại muốn ta trở thành một kẻ làm thuê nghĩ cách kiếm tiền …"
Hoàng thị cười vui sướng khi người khác gặp hoa,
"Ơ, nói cứ như bản thân ông cực kỳ không vui vậy, nhưng ta thấy trong lòng ông hình như đang rất vui mừng, thích thú đó nha."
"Đây chỉ là vẻ ngoài mà thôi."
Tân Nhất Lai nghĩa chính ngôn từ nói:
"Thật ra trong lòng ta vô cùng không tình nguyện. Nếu muốn ta có thể kiếm rất nhiều tiền, còn giữ cái chức Công bộ thị lang quái quỷ này làm cái gì, đã sớm từ chức trở thành thủ phủ (*) của Đại Lương Triều rồi."
(*) Thủ phủ: Nhà giàu nhất một nước.
Hoàng thị A một tiếng, cúi đầu nhìn sổ sách trong tay,
"Mấy cái siêu thị của Bé (*) kiếm được rất nhiều tiền, tiền thu vào một tháng bằng cả thu nhập một năm đó."
(*) Bé (gốc là Niếp Niếp):
Cách gọi trẻ con một cách thân mật.
Tân Nhất Lai lập tức ghé đầu nhìn vào sổ sách, đắc ý nói:
"Quả nhiên là khuê nữ nhà chúng ta, rất có năng lực."
"Vậy ông đã nghĩ ra biện pháp gì chưa? Đừng nói là làm thủy tinh nha."
Tại sao không? Tân Nhất Lai đúng lý hợp tình nói:
"Đây chính là biện pháp kiếm tiền nhanh nhất, hơn nữa còn không cần động não, thật tốt nha."
Hoàng thị lập tức im lặng, "Ông bị ngốc à, thứ này kiếm được tiền nhanh, nhưng mà ông đang làm việc cho ai? Dốc sức cho triều đình, cảm thấy mình đặc biệt chí công vô tư đúng không, chính mình cũng khiến bản thân cảm động đúng không?
Thật ra chính là ngu xuẩn, ông làm như vậy, những người khác làm sao bây giờ? Bị so sánh với ông như vậy, những người khác trên triều đình sẽ thành cái gì? Nếu sau này bọn họ mua bán kiếm được ít tiền cũng phải giao ra đúng không?
Xi măng là một chuyện, dù sao cũng liên quan đến việc xây dựng quốc gia, đâu có giống thủy tinh chứ? Một bó tuổi rồi, đầu óc có thể bình thường được không hả, còn tự xưng mình là người thông minh, ông như vậy, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng không bằng.
"Tân Nhất Lai bừng tỉnh hiểu ra,"Bà nói rất có đạo lý.Há lại chỉ có lý, lời ta nói chính là chân lý!
"Hoàng thị nghiêm nghị dặn dò:"Nếu hiện nay ông làm việc cho triều đình, nên dâng tấu lên triều đình, hết thảy đều làm theo quy củ.
Tuy rằng bệ hạ đồng ý cho ông tự do làm việc, nhưng ông cũng không cần phải tự đào góc tường nhà mình trợ giúp cho triều đình, không nói tới chuyện không trợ cấp nổi, cho dù thật sự có thể chống đỡ, cuối cùng không những không nhận được một chữ tốt, mà còn khiến các đồng liêu nói ông không đúng.
Không phải ông nói muốn thành lập một thương đội ra biển sao? Dùng danh nghĩa Công bộ đi làm đi, trong kinh ai muốn thành hợp tác đều được mượn sức, mọi người cùng nhau kiếm tiền, sau này người ta cũng sẽ nói chuyện giúp ông. Về phần có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Chẳng lẽ có thể kiếm được mười vạn lượng bạc, hoàng đế bệ hạ lại không chịu sao?
"Tân Nhất Lai gật đầu,"Bà nói đúng, ta cũng không phải là Thượng Thư Hộ Bộ, cũng không cần phải quan tâm đến chuyện kiếm tiền. Có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu, mười vạn kia kiếm được cũng là công lao của ta. Về phần quân lương, triều đình nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp."
Các đại thần Nội các cũng không phải chỉ biết há mồm ăn cơm, mọi người hợp mưu hợp sức, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp ứng phó. Đợi đến khi Hải Quan chính thức bắt đầu kiếm ra tiền, dĩ nhiên Thủy quân sẽ có quân lương.
Lúc này Tân Nhất Lai mới biết mình đã phạm sai lầm, trước kia rõ ràng ông ta cũng không phải là một người chí công vô tư, tính tình thích ôm đồm nhiều việc như vậy, không biết tại sao gần đây lại bỗng nhiên trở nên thích quản lý công việc, hôm nay lại có thể hồ đồ muốn dâng lên kỹ thuật chế tạo thủy tinh, quả thực là ngu xuẩn.
Mặc dù ông ta không quan tâm đến chút tiền kia, nhưng vấn đề này sẽ mở ra khởi đầu cực kỳ không tốt, nhất là đối với tương lai của Viện Khoa Học Hoàng Gia, nếu như thành quả nghiên cứu của mọi người lại thuộc sở hữu của triều đình, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sự nhiệt tình nghiên cứu của mọi người.
Nhà nghiên cứu thì không cần ăn cơm sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!