"Muốn con ngựa chạy, nhưng lại muốn con ngựa không ăn cỏ, hừ, coi ta như súc sinh để sai sử đây mà." Tân Nhất Lai vừa hồi phủ lập tức tìm Hoàng thị than thở, "Xây dựng thủy quân, nói thì rất dễ, nhưng một năm ít nhất cũng phải trên trăm vạn lượng bạc, lão tử đúng là xui tám kiếp mà, đường đường là một giáo sư mà lại bị cha con hoàng đế để mắt tới, không thể làm nghiên cứu, lại muốn ta trở thành một kẻ làm thuê nghĩ cách kiếm tiền …"
Hoàng thị cười vui sướng khi người khác gặp hoa, "Ơ, nói cứ như bản thân ông cực kỳ không vui vậy, nhưng ta thấy trong lòng ông hình như đang rất vui mừng, thích thú đó nha."
"Đây chỉ là vẻ ngoài mà thôi." Tân Nhất Lai nghĩa chính ngôn từ nói: "Thật ra trong lòng ta vô cùng không tình nguyện. Nếu muốn ta có thể kiếm rất nhiều tiền, còn giữ cái chức Công bộ thị lang quái quỷ này làm cái gì, đã sớm từ chức trở thành thủ phủ (*) của Đại Lương Triều rồi."
(*) Thủ phủ: Nhà giàu nhất một nước.
Hoàng thị "A" một tiếng, cúi đầu nhìn sổ sách trong tay, "Mấy cái siêu thị của Bé (*) kiếm được rất nhiều tiền, tiền thu vào một tháng bằng cả thu nhập một năm đó."
(*) Bé (gốc là Niếp Niếp): Cách gọi trẻ con một cách thân mật.
Tân Nhất Lai lập tức ghé đầu nhìn vào sổ sách, đắc ý nói: "Quả nhiên là khuê nữ nhà chúng ta, rất có năng lực."
"Vậy ông đã nghĩ ra biện pháp gì chưa? Đừng nói là làm thủy tinh nha."
"Tại sao không?" Tân Nhất Lai đúng lý hợp tình nói: "Đây chính là biện pháp kiếm tiền nhanh nhất, hơn nữa còn không cần động não, thật tốt nha."
Hoàng thị lập tức im lặng, "Ông bị ngốc à, thứ này kiếm được tiền nhanh, nhưng mà ông đang làm việc cho ai? Dốc sức cho triều đình, cảm thấy mình đặc biệt chí công vô tư đúng không, chính mình cũng khiến bản thân cảm động đúng không? Thật ra chính là ngu xuẩn, ông làm như vậy, những người khác làm sao bây giờ? Bị so sánh với ông như vậy, những người khác trên triều đình sẽ thành cái gì? Nếu sau này bọn họ mua bán kiếm được ít tiền cũng phải giao ra đúng không?
Xi măng là một chuyện, dù sao cũng liên quan đến việc xây dựng quốc gia, đâu có giống thủy tinh chứ? Một bó tuổi rồi, đầu óc có thể bình thường được không hả, còn tự xưng mình là người thông minh, ông như vậy, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng không bằng."
Tân Nhất Lai bừng tỉnh hiểu ra, "Bà nói rất có đạo lý."
"Há lại chỉ có lý, lời ta nói chính là chân lý!" Hoàng thị nghiêm nghị dặn dò: "Nếu hiện nay ông làm việc cho triều đình, nên dâng tấu lên triều đình, hết thảy đều làm theo quy củ. Tuy rằng bệ hạ đồng ý cho ông tự do làm việc, nhưng ông cũng không cần phải tự đào góc tường nhà mình trợ giúp cho triều đình, không nói tới chuyện không trợ cấp nổi, cho dù thật sự có thể chống đỡ, cuối cùng không những không nhận được một chữ tốt, mà còn khiến các đồng liêu nói ông không đúng.
Không phải ông nói muốn thành lập một thương đội ra biển sao? Dùng danh nghĩa Công bộ đi làm đi, trong kinh ai muốn thành hợp tác đều được mượn sức, mọi người cùng nhau kiếm tiền, sau này người ta cũng sẽ nói chuyện giúp ông. Về phần có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Chẳng lẽ có thể kiếm được mười vạn lượng bạc, hoàng đế bệ hạ lại không chịu sao?"
Tân Nhất Lai gật đầu, "Bà nói đúng, ta cũng không phải là Thượng Thư Hộ Bộ, cũng không cần phải quan tâm đến chuyện kiếm tiền. Có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu, mười vạn kia kiếm được cũng là công lao của ta. Về phần quân lương, triều đình nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp." Các đại thần Nội các cũng không phải chỉ biết há mồm ăn cơm, mọi người hợp mưu hợp sức, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp ứng phó. Đợi đến khi Hải Quan chính thức bắt đầu kiếm ra tiền, dĩ nhiên Thủy quân sẽ có quân lương.
Lúc này Tân Nhất Lai mới biết mình đã phạm sai lầm, trước kia rõ ràng ông ta cũng không phải là một người chí công vô tư, tính tình thích ôm đồm nhiều việc như vậy, không biết tại sao gần đây lại bỗng nhiên trở nên thích quản lý công việc, hôm nay lại có thể hồ đồ muốn dâng lên kỹ thuật chế tạo thủy tinh, quả thực là ngu xuẩn. Mặc dù ông ta không quan tâm đến chút tiền kia, nhưng vấn đề này sẽ mở ra khởi đầu cực kỳ không tốt, nhất là đối với tương lai của Viện Khoa Học Hoàng Gia, nếu như thành quả nghiên cứu của mọi người lại thuộc sở hữu của triều đình, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sự nhiệt tình nghiên cứu của mọi người. Nhà nghiên cứu thì không cần ăn cơm sao?
Tân Nhất Lai nghiêm túc thi lễ với Hoàng thị, nói lời cảm tạ: "May nhờ có bà mắng mà ta mới tỉnh ra, nếu không hôm nay ta sẽ phạm phải một sai lầm lớn."
"Được rồi, " Hoàng thị cười nói: "Ông cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi, qua một thời gian bản thân ông sẽ tự hiểu ra, sẽ không để cho mình chịu thua thiệt. Đúng rồi, lúc ông thành lập thương đội nhớ nói với Bé một tiếng, hôm nay con bé lại đến hỏi nữa đó, nói là muốn góp cổ phần trong đó. Trong tay ta cũng có chút tiền nhàn rỗi, đến lúc đó coi như ta cũng góp một phần.
Chao ôi, trong nhà có nhiều đứa nhỏ, đều phải suy nghĩ cho bọn chúng."
Mặt Tân Nhất Lai đỏ lên, "Sao có thể để mình bà lo lắng nuôi gia đình được. Nếu không thì, ta sẽ xây dựng xưởng làm thủy tinh trước? Đại lang cũng đã mười tám, không đến hai năm nữa sẽ thành thân, sính lễ cũng không thể keo kiệt được."
"Ơ, ông còn có tâm tư quan tâm đến chuyện này sao, thật không dễ dàng nhỉ." Hoàng thị nửa như cười nửa như không nói: "Ngay cả một chữ trong bát tự của tức phụ Đại lang cũng không có, ông đã nghĩ đến việc đưa sính lễ rồi sao."
Tân Nhất Lai không hề lo lắng cho hôn sự của Thụy Hòa một chút nào, " Thụy Hòa nhà chúng ta vừa thông minh lại tài giỏi, tướng mạo tuấn tú lịch sự, còn sợ không tìm được vợ sao? Ta chỉ sợ nó sẽ chọn đến mức hoa mắt chóng mặt thôi! Bà có biết trong nha môn có bao nhiêu người đã bóng gió nói với ta về vấn đề hôn sự của nó không? Ta cũng chỉ biết giả vờ nghe không hiểu. Hôn sự của nó, phải do chính nó quyết định.
Chờ qua một thời gian ngắn nữa khi thi khoa khảo xong lại từ từ nghị thân cũng không muộn."
Qua mấy ngày, quả nhiên có Thượng Thư Ngự Sử muốn đổi Chế Hộ Đinh sang Chế Điền Mẫu để ngăn chặn chuyện thôn tính đất ruộng, nhất thời kích thích hàng ngàn lớp sóng, lập tức khiến cho triều đình nghiêng trời lệch đất, lúc trước khi xóa bỏ lệnh Cấm Biển chỉ là tiểu đả tiểu nháo (*) hoàn toàn không thể so được với chuyện lần này. Tân Nhất Lai vẫn luôn giả bộ không biết gì, giống như chuyện này không hề liên quan đến ông ta, tất nhiên các vị đại thần Nội Các cũng sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài.
(*)Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước.
Sau nhiều ngày tranh cãi kịch liệt, cuối cùng Chung Thượng Thư quyết định ném mồi nhử ra ngoài, không ngoài suy đoán của mọi người, song phương đều lui một bước, cuối cùng triều đình đã yên ổn.
Tân Nhất Lai đặc biệt bình tĩnh bắt đầu thành lập thương đội rời bến, tin tức cũng được cố ý tiết lộ ra ngoài, đương nhiên là chỉ với những người có quan hệ thân thiết. Tất nhiên sẽ có Hoàng gia cha vợ của Tân Nhất Lai, đêm đó lão gia Hoàng gia tự mình đến phủ bàn đại sự, Cố Hưng của Võ Anh Hầu phủ có quan hệ tốt với Tân Nhất Lai không có ở đây, nên lão Hầu gia đã phái Thế tử đến, còn có Chung Thượng Thư và Lý Nội Các cũng tha thiết biểu đạt mong muốn được hợp tác.
Mà ở chỗ Đại Trân, lại nhận được thiệp mời của Từ Canh.
"Sao Thái tử Điện hạ không đến nhà chúng ta nhỉ, nhất định phải đến tửu lâu nghị sự sao?" Trong lòng Đại Trân hoài nghi, nhưng vẫn lập tức đổi nam trang đi ra ngoài.
Tại sao chứ? Từ Canh nghĩ, có lẽ là bởi vì hắn phát hiện được địch ý mơ hồ của Thụy Hòa, mặc dù không hiểu tại sao, Từ Canh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định lặng lẽ làm việc. Nói đến Thụy Hòa thật đúng là không đáng yêu mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!