Chương 37: Nội các nghị sự

Hồng Gia Đế lấy ra bản tấu Tân Nhất Lai đã trình lên, Từ Canh liếc mắt nhìn, một xấp thật dầy, quả nhiên Tân tiên sinh cực kỳ có phong cách.

Trong vài vị Nội các đại thần, chỉ có Tân thái phó là đã đọc qua bản tấu này, chỉ có điều mấy vị còn lại cũng đã đoán ra được chuyện này có liên quan đến khung dệt, vì vậy cùng nhau lên tinh thần.

Từ Phúc Xương đọc từ đầu tới cuối bản tấu một lần, giọng nói khàn khàn tốc độ đọc khá nhanh.  Nhưng mấy vị đại thần cũng không có chú ý tới điều đó, sự chú ý của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn bởi ý tưởng mới lạ trong bản tấu.

"Mọi người cảm thấy thế nào?"

Hồng Gia Đế thong thả ung dung hỏi.

"Vi thần cho rằng mặc dù đây là lần đầu tiên thần nghe thấy biện pháp này của Tân thị lang, nhưng cũng có thể thử một lần." Lý Nội các là người cẩn thận nhất, nói chuyện gần như chưa bao giờ quá chắc chắn, có thể khiến cho ông ta mở miệng nói thử một lần đã là phi thường không dễ dàng.

Chung Thượng Thư sờ sờ râu dài trên cằm,

"Trái lại vi thần có thể giao tiền trước cho Tân thị lang làm việc này, sau đó sẽ xem xét… Vi thần vô cùng có hứng thú với biện pháp này. Không bằng lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện kỹ càng hơn có được không?"

Chung Thượng Thư nói rất đúng Tân Nhất Lai vì muốn giải quyết vấn đề dân chúng không mua nổi khung dệt mới nên đã nghĩ ra một biện pháp, chính là trả trước một khoản tiền, sau đó mỗi tháng sẽ lấy ngân lượng hoặc vải vóc để hoàn tiền lại, trong bản tấu thảo luận rất kỹ càng, nhưng lại cố ý chỉ ra việc ông ta chưa quen thuộc với địa giới của Giang Nam, cần thương nghị thêm với đám triều thần.

Chung Thượng Thư làm Hộ bộ thượng thư nên vô cùng nhạy cảm với cách thức mua bán mới này, nhất thời cảm thấy vô cùng mới lạ.

Tân Nhất Lai gật đầu đáp ứng.

Bên phía cha ruột của ông ta là Tân thái phó lại bắt đầu làm khó dễ, đương nhiên rất có thể là do ông cụ cố ý, về nguyên nhân thì cũng khó nói.

"Định bán bao nhiêu tiền một khung dệt?"

"Nếu không tính phí vận chuyện, một chiếc khung dệt có thể bán khoảng năm lượng bạc."

Bán rẻ như vậy sao? Tân thái phó còn chưa kịp nói chuyện, Chung Thượng Thư đã kinh hô trước:

"Ta nghe nói ở Giang Nam một cái khung dệt bình thường cũng phải bán năm sáu lượng bạc đó, tại sao khung dệt mới của ngươi lại càng ngày càng rẻ thế?"

Khung dệt mà ông ta nói đến không phải là khung dệt thủ công tầm thường của dân chúng, đó là máy móc bên trong xưởng chính quy, tất nhiên giá tiền cũng đắt hơn không ít.

Tân Nhất Lai giải thích nói: "Xin Chung Thượng Thư yên tâm, hạ quan đã tính toán cẩn thận, trên thực tế lợi nhuận cũng không phải là thấp, ước chừng mỗi máy sẽ có khoảng hai lượng lãi ròng.

Nhưng tốt nhất là nên mở công xưởng ở vùng Giang Nam, nguyên liệu và công tượng(*) cũng  có thể ngay tìm tại chỗ, yêu cầuvới nguyên liệu và công tượng cũng không cao, ta đã mang bản vẽ của khung dệt đến đây, chư vị đại nhân nhìn sẽ hiểu.

"Ông ta vừa nói chuyện vừa trình lên bản vẽ đã chuẩn bị từ sớm. (*)Công tượng; thợ thủ công. Từ Canh chủ động tiến lên nhận lấy, lại phân phát cho chư vị đại thần ở đây."Chúng ta chia khung dệt ra thành 169 cái linh kiện, phần lớn những bộ phận này rất đơn giản, chỉ có vài bộ phận mấu chốt là phức tạp hơn, đám công tượng cũng không cần phải nắm kỹ tất cả, mỗi người học cách làm một hoặc vài cái trong số đó là được, vậy nên tất cả mọi người sẽ thành thạo hơn, tất nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn, sau khi làm xong sẽ ghép lại thành một khung dệt hoàn chỉnh."

Đây là lần đầu tiên mấy vị đại thần Nội các nghe đến phương thức này, đều cảm thấy vô cùng mới lạ, ngay cả Lâm Nội các chưa bao giờ phát biểu ý kiến cũng kéo Tân Nhất Lai lại hỏi thăm một hồi, Chung Thượng Thư nhiều lần muốn chen vào nói nhưng lại không thẻ chen vào được.

Cuối cùng Tân thái phó không nhịn được, nặng nề ho khan vài tiếng, cao giọng nói:

"Ta còn có chuyện chưa hỏi xong đây, có chuyện gì lát nữa mấy người nói sau!"

Chung Thượng Thư không ưa điệu bộ làm ra vẻ của ông cụ, cười nhạo nói:

"Thôi đi, rốt cuộc là Tân thái phó muốn hỏi Tân thị lang hay là muốn hỏi chúng ta."

Tân thái phó tức giận,

"Sao nào, hắn là con ta, chẳng lẽ ta không được hỏi hắn sao. Lão thất phu ngươi thật sự là càng ngày càng không nói đạo lý…" Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Hồng Gia Đế vội vàng lên tiếng hoà giải,

"Tân thái phó có vấn đề gì cứ nói, để mọi người cùng nhau lắng nghe."

Lúc này Chung Thượng Thư mới im lặng, nhưng vẻ mặt vẫn khiêu khích như cũ. Tân thái phó không thèm chấp ông ta, hôm nay lão gia tử có một nhiệm vụ lớn hơn.

"Nhưng mà nếu thuê đất trồng dâu, vi thần chỉ sợ quần thần sẽ có dị nghị." Tân thái phó là đang suy nghĩ cho nhi tử, chuyện chọn Giang Nam là nơi chuyển từ đất ruộng sang trồng dâu, trong bản tấu Tân Nhất Lai đã đưa ra vài một vài ý tưởng, một là giai đoạn tính nông thuế, bình thường thuế đất trồng trọt của dân chúng không thay đổi, nhưng nếu chuyển đất ruộng sang trồng dâu, sẽ khiến những hộ có đất ruộng nhiều càng chịu thuế suất cao hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!