Trong lòng Nghiêm Cử nổi sóng, vì sao không có ai nói cho ông ta biết xưởng xi măng đã treo một tấm biển như vậy? Rốt cuộc tấm biển quỷ quái này được treo lên khi nào thế?
Nháy mắt trong đầu ông ta loạn như cào cào, ngây ngốc nửa ngày ngay cả một câu cũng không nói nên lời. Cố Hưng giả vờ hảo tâm, kì thực là châm biếm hỏi:
"Nghiêm tri châu làm sao vậy? Đột nhiên bị câm? Nếu có bệnh, mau nhanh chóng đi tìm đại phu đi, ngàn vạn lần chớ có giấu bệnh sợ thầy. Chỉ có điều ở Thiên Tân Bổn tướng quân không quen biết ai, không thể giới thiệu cho ông được…"
Nghiêm Cử vẫn còn đần độn không có phản ứng, tâm phúc của ông ta lại phản ứng rất nhanh, vội vàng tiến lên lặng lẽ đẩy ông ta một cái, thấp giọng khuyên nhủ:
"Tri châu đại nhân, nếu nơi này đã do Cố tướng quân quản lý, chúng ta cũng không nên ở lại nơi này thêm phiền, mau chóng về đi thôi."
Cũng không thể ngu ngốc đứng mãi ở chỗ này, cho dù bọn họ không làm cái gì cũng có thể bị người ta tìm ra dấu vết, huống chi, hôm nay bọn họ không tránh khỏi có liên quan đến chuyện này.
Đúng, đúng đúng.
Cuối cùng Nghiêm Cử cũng tỉnh lại, lau trán, xoay người rời đi. Những quan viên và tùy tùng còn lại cũng đuổi theo sát, chỉ có tâm phúc vừa rồi mới lên tiếng ngượng ngùng cười cười với Cố Hưng và Thụy Hòa, chắp tay tạ lỗi nói:
"Đại nhân nhà ta bị kẻ gian che mắt, làm việc có nhiều chỗ không thỏa đáng, nếu có đắc tội kính xin Cố tướng quân và chư vị đại nhân thứ lỗi."
Vẻ mặt Cố Hưng nghiền ngẫm nhìn hắn hỏi:
"Vị này xưng hô như thế nào đây?"
"Tại hạ họ Lưu, Lưu Mạnh, là khách khanh* của Tri châu đại nhân." Lưu Mạnh tươi cười đầy mặt trả lời, trong lòng hơi động tâm, nhưng vì có hàng trăm cặp mắt đang nhìn chằm chằm hắn, cho nên cũng không hàn huyên với Cố Hưng thêm nữa, gật gật đầu, theo đội ngũ rời đi.
*Khách khanh là thần tử được vua hết sức coi trọng thường thì mời về nuôi không.
Thấy bọn họ đi xa, lúc này Thụy Hòa mới tiến lên cảm tạ Cố Hưng.
Cố Hưng không kiên nhẫn dứt khoát lắc đầu,
"Tiểu tử ngươi đừng có nói với ta mấy cái lời giả dối đó, nếu bệ hạ đã điều ta đến Thiên Tân, thì nơi đây sẽ thuộc quyền cai quản của ta, có người dám gây chuyện ở địa bàn của lão tử, đó chính là đối đầu với lão tử. Lão tử cũng muốn nhìn xem kẻ giấu đầu lòi đuôi kia rốt cuộc là ai?" Ánh mắt của Cố Hưng lóe lên, gương mặt lộ vẻ thâm thúy, khóe miệng nở nụ cười xấu xa,
"Có phải Tiểu Thụy Hòa đã biết được chuyện gì đó?"
Thụy Hòa cười rộ lên,
"Cũng không phải là có chuyện giấu muốn người, chỉ có điều nơi đây không phải là chỗ để nói chuyện, mời Cố thúc theo chất nhi vào bên trong."
Hai người vào cửa, Triệu viên ngoại dẫn bọn họ đến thư phòng trong nội viện sau đó biết điều cáo từ rời đi, lúc gần đi còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
"Nói đi, rốt cuộc là ai?"
Cố Hưng nằm trên ghế thái sư, ưỡn bụng bày ra dáng vẻ lười nhác,
"Đừng nói là Nghiêm Cử nha, ta vừa nhìn là biết lão tiểu tử kia nhát như chuột mềm như chân tôm*."
*Nguyên văn là:
Nhuyễn cước hà (): chỉ người sợ phải làm việc gì đó hoặc là người lâm trận bỏ chạy.
Thụy Hòa rót cho Cố Hưng chén trà,
"Mềm như chân tôm nhưng đã cai quản Thiên Tân gần mười năm, nghe nói toàn bộ thành Thiên tân đều nằm trong lòng bàn tay của ông ta, ngay cả chuyện chúng ta không tuyển được người đến xây bến tàu cũng là do ông ta âm thầm giở trò quỷ."
Cố Hưng hơi hiểu ra,
"Ô, to gan như vậy, là vì có cấp trên sao? Không đến mức đó chứ, rốt cuộc vị cấp trên kia có bao nhiêu lá gan lại dám đối nghịch với thái tử. Hiện nay danh tiếng của Tạ gia không còn như trước, cũng không dám làm loạn mới đúng."
Thành thật mà nói, lá gan và dã tâm của Tạ thượng thư không thành hề tỉ lệ thuận với nhau, mặc dù liên tục rục rịch muốn dụ dỗ thái tử, thế nhưng lại bí mật lặng lẽ sử dụng chút thủ đoạn, Cố gia đều nhìn thấy hết, chẳng qua là cảm thấy không đáng để tâm, cũng không coi là quan trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!