Mùa đông bắt đầu bằng một trận tuyết rơi đầu mùa vô cùng lớn, toàn bộ kinh thành bị bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Thời tiết lạnh lẽo, gần đây Đại Trân không thích xuất môn, dù sao chuyện buôn bán của cửa hàng đã có hạ nhân đắc lực giúp nàng trông coi, nàng dứt khoát buông tay chưởng quỹ, bắt đầu ở nhà làm mèo ngủ đông.
Hoàng thị thấy nàng suốt ngày ỉu xìu ngồi bên cạnh bếp lò sưởi ấm, đề nghị:
"Nếu nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thì con may cho cha và Thụy Hòa mấy bộ y phục đi, lần trước không phải đã nói là sẽ làm mấy bộ trung y sao, tại sao sau đó lại không thấy vậy?"
Đại Trân cẩn thận nhớ lại, cuối cùng nhớ ra mới may được một tay áo của bộ trung y, gương mặt không khỏi ửng hồng, nhỏ giọng phân phó Tiểu Đạo vào trong phòng mang quần áo ra ngoài.
"Con làm cho a cha là được rồi, Đại huynh thì thôi đi." Đại Trân bĩu môi,
"Huynh ấy khinh thường tài nấu nướng của con, không nói tới công lao, lại còn cười nhạo con nữa."
"Vậy thì con càng phải cố gắng làm việc đó thật tốt, đến lúc đó cho dù Đại huynh muốn cười nhạo con cũng không được?"
"Chỉ là một bộ trung y thôi mà, mặc thoải mái là tốt rồi, cần đẹp đẽ làm gì, căn bản chính là lãng phí." Đại Trân không hề có một chút hứng thú với nữ công, lớn như vậy rồi, nhiều lắm cũng chỉ là thi thoảng làm khăn, tự mình hạ bút vẽ vài bông hoa lên trên, sau đó để cho Tiểu Đạo thêu giùm,
"Con thực sự không hiểu tất cả mọi người nghĩ cái gì, mất mười ngày nửa tháng mới có thể thêu xong một cái khăn tay, dùng xong giặt hai ba lần là phai màu cũng ngại mang ra dùng, việc này quá lãng phí! Sợ là thêu khăn từ sáng đến chiều cũng không đủ dùng."
Hoàng thị không biết nói gì,
"Con làm như ai cũng giống con, vừa cầm lấy kim khâu đã mệt rã rời, có cô nương nhà ai thêu một cái khăn mà mất mười ngày nửa tháng không?"
"Nhưng vậy cũng không có lời."
Đại Trân cau mày nói.
"Người phú quý không có so đo chuyện này đâu, mọi người còn e sợ là không đủ quý trọng đó. Chân chính so với bình dân bách chúng, có ai mua được lăng la tơ lụa."
"Nếu có thể thêu ra một thứ thật đặc biệt thì tốt rồi." Đại Trân nâng má vẻ mặt mong đợi nói:
"Chờ a cha quay về con phải đi tìm người mới được, người nhất định sẽ có biện pháp."
Hoàng thị cười nhạo nói:
"Cha con đâu có hiểu mấy cái này, con cầu xin ông ấy còn không bằng đến cầu xin ta."
Ngài có chủ ý gì?
Đại Trân lập tức hưng phấn, trong đôi mắt to phát ra ánh sáng kích động.
Hoàng thị lại lắc đầu,
"Đâu có dễ dàng như vậy. Nhưng mà, nếu ta là con, thay vì ngồi nghĩ ra công cụ thêu thùa, chi bằng đi làm ra máy móc kéo sợi dệt vải, so với thêu thùa thực dụng hơn nhiều. Nhiều người ở Đại Lương Triều của chúng ta ngay cả y phục cũng mặc không đủ ấm, làm gì có tinh thần ngồi thêu thùa."
Đại Trân cảm thấy vô cùng có lý, gật đầu nói:
"Ngài nói đúng, con lập tức đi làm."
Hoàng thị thấy bộ dáng đương nhiên của nàng, không nhịn được nói:
"Chậc chậc, hình như nghĩ bản thân thật sự có thể làm được điều đó? Mấy trăm năm qua cũng chưa gặp được người có thể cải tiến khung dệt, không phải con nói đổi là có thể đổi."
Đại Trân có chút chần chừ, rất nhanh lại nghĩ ra chủ ý,
"Con đi tìm Nhị lang hỗ trợ."
Mấy hài tử của Tân gia từ khi vỡ lòng đã theo Tân Nhất Lai bắt đầu học tập kiến thức truy nguyên (truy tìm nguồn gốc (của sự vật)), trong ba đứa nhỏ đứa học tốt nhất không phải là Thụy Hòa, cũng không phải là Đại Trân, mà là Thụy Xương thoạt nhìn có chút cổ hủ khô khan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!