*Là một từ Hán ngữ, ý là không muốn giữ chuyện không vui ở trong lòng.
Chuyển ngữ: Song Tử
Lâm Đồng gặp Tân Nhất Lai trước cửa hội quán, vội vàng tiến lên hành lễ vấn an, hắn ta thông thạo tin tức, tất nhiên đã biết Tân Nhất Lai là đại hồng nhân trước mặt Thái tử Điện hạ, hơn nữa Tân thị lang không chỉ là con trai của Tân thái phó, còn là tiến sĩ hai bảng, so sánh với người lãnh đạo trực tiếp là Nghiêm Cử, hiển nhiên vị trước mặt này càng thêm phù hợp với phạm vi kết giao của Lâm Đồng.
Đối với biểu hiện của Lâm Đồng, tất nhiên Tân Nhất Lai không có từ chối, cười hơ hớ hàn huyên vài câu, lúc này mới nói lời từ biệt.
"Vị lang quân của Lâm gia này đến sớm hơn so với suy đoán của hạ quan." Tân Nhất Lai nói:
"Đừng thấy hắn đến Thiên Tân không lâu, trái lại cực kỳ thông thạo tin tức."
Từ Canh mỉm cười,
"Rốt cuộc vẫn là chất tử mà Lâm nội các coi trọng, đầu óc chưa đến mức không dùng được." Mặc dù Lâm Đồng ham công danh và lợi lộc, nhưng dù sao cũng đã chứng minh Lâm nội các chưa từng truyền nội dung nghị sự của Nội các ra ngoài, nếu không, Lâm Đồng cũng sẽ không chờ đến sau khi tin tức về xi măng truyền ra ngoài, mới chạy tới thể hiện.
Tân Nhất Lai gật đầu,
"Điện hạ chờ xem, vài ngày nữa có lẽ sẽ bận rộn. Hạ quan nghe nói hiện tại bên trong thành Thiên Tân đang rục rịch, tuy rằng Nghiêm Cử tại chức ở Thiên Tân mười mấy năm, nhưng dù sao xuất thân và kiến thức cũng có hạn, phải dựa vào"cạp váy" mới ngồi lên được cái ghế tri châu, Mông Ấm xuất sĩ không nhìn trúng xuất thân của hắn ta, Khoa Cử xuất sĩ xem thường học thức của hắn ta, ngoài mặt hoà hợp êm thấm, bên trong mỗi người đều có toan tính.
Hạ quan đoán là hai ngày nữa sẽ không ngừng có người tới muốn tham gia vào đội ngũ của Điện hạ."
Vừa mới dứt lời, bên ngoài lại vang lên tiếng thông truyền của thị vệ, nói là có quan viên cầu kiến. Từ Canh và Tân Nhất Lai đưa mắt nhìn nhau, cùng cười rộ lên.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả đều phát triển tốt, dù sao vẫn khó tránh khỏi có một số chỗ không vừa ý. Công xưởng xi măng giờ mới bắt đầu thành lập, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã đánh lui nhiều loại người muốn lấy cớ xông vào bên trong sân bãi.
Nhưng mà Tân Nhất Lai sớm đã đoán trước, dẫn theo những hộ vệ từ kinh thành đến người người vô cùng cao lớn vạm vỡ nhanh nhẹn dũng mãnh, hơn nữa phía sau còn có Thái tử và Lục bộ làm chỗ dựa, sức mạnh tràn đầy, nếu ai dám xông vào, bọn họ dứt khoát đánh chết, mặc dù không thể hoàn toàn ngăn chặn mạch nước ngầm này, nhưng dù sao cũng làm cho đối phương thu liễm đi rất nhiều.
Về phần Nghiêm Cử, thoạt nhìn tất cả đều gió êm sóng lặng, hắn ta cũng như các quan viên địa phương bình thường khác đến thỉnh an Từ Canh, còn đặc biệt thiết yến mở tiệc chiêu đãi Từ Canh và Tân Nhất Lai, phong thái vô cùng thấp kém, khiến cho Tân Nhất Lai cũng có chút hoài nghi có phải hắn ta đang kinh sợ hay không, chỉ có Từ Canh liên tục cười lạnh,
"Cho dù hắn ta chịu dừng tay, thì người phía sau hắn ta có chịu không?"
Tân Nhất Lai lập tức hiểu ra,
"Ý của Điện hạ là – – Tuệ vương đã chen một chân vào trong đó? Không thể nào…" Tân Nhất Lai thực sự có chút bất ngờ.
Dù sao danh tiếng của Tuệ vương ở kinh thành vô cùng tốt, một là chưa bao giờ kéo bè kết phái trong triều, hai là chưa bao giờ truyền ra bất kỳ cái gì, Tân Nhất Lai mới trở về kinh có mấy tháng, tất nhiên là không biết rõ lai lịch của ông ta.
Nhưng mà Từ Canh cũng không phải là người hay bịa đặt, nếu đã nói như vậy, tất nhiên là có đạo lý của hắn.
Trong đôi mắt của Từ Canh là một mảnh lạnh lẽo, "Hoàng thúc này của ta không phải là một nhân vật đơn giản, bây giờ chỉ là đang giấu tài mà thôi, dù sao trong triều đang thái bình, ông ta có muốn ra mặt cũng không có cơ hội.
Nhưng với tình hình hiện tại ông ta cũng thể không nhàn nhã, không biết phía dưới có bao nhiêu tay chân bí mật, ngay cả trong cung cũng có không ít cơ sở ngầm.
Tân tiên sinh đừng quên, Thái hậu là mẹ đẻ của ông ta.
"Từ Canh nói đến mức này, chỉ thiếu điều không nói rõ Tuệ vương là phản tặc, không phải là Tân Nhất Lai nghe không hiểu, gương mặt của ông dần dần ngưng trọng, nhíu mày nói:"Nếu thật sự như thế, Tuệ vương này thật đúng là một phiền phức.
Rốt cuộc ông ta vẫn là thân vương, ngày thường giả vờ là một người nhàn tản tự tại, ở trong triều cũng có chút danh vọng trong Thanh Lưu.
Nếu chúng ta khai đao với ông ta, chỉ sợ không ổn.
"Từ Canh vuốt vuốt huyệt thái dương, gật đầu nói:"Ta biết." Cũng bởi vì biết rõ điểm này, cho nên trong mấy tháng nay sau khi sống lại hắn chưa từng có tâm tư muốn đi tìm Tuệ vương báo thù.
Một ngày chân tướng của Tuệ vương còn chưa lộ ra, hắn tùy tiện hành động chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ, không nói tới phản ứng của đám triều thần, Thái hậu sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn.
Có chữ Hiếu áp chế trên đỉnh đầu, không nói tới hắn, ngay cả Hồng Gia Đế cũng không có cách nào áp chế thái hậu.
Suy nghĩ đến đây, trong lòng Từ Canh càng thêm bế tắc, xưa nay Đại Lương Triều luôn coi trọng đích thứ, cho tới bây giờ chỉ có con trai trưởng kế vị, nếu đã có Thái tử, không có chuyện Tiên đế truyền ngôi cho người khác?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!